“Khục---, khục---, tớ sẽ bị ngạt chết r” Hạ Băng Khuynh ho 1 trận.
Tiêu Nhân thả ra, dùng sức kí lên đầu cô 1 cái, tức giận nói: “Tại s k nói với tớ đầu tiên?”
Hạ Băng Khuynh cười nhạt: “Nói đầu tiên? Đầu tiên tớ chỉ lo đau thôi!”
“Đau còn cười, cậu ngốc à, cậu nói đi xảy ra chuyện nghiêm trọng v, cũng k nói tớ biết trc, Băng Khuynh, cậu rốt cuộc có coi tớ là chị e tốt nhất k? Tu Tu nói tớ con cậu mất r, tớ sắp khó chịu chết r, đừng nói là cậu!” Tiêu Nhân nắm tay Hạ Băng Khuynh, biểu cảm đuau khổ.
Họ cùng đến thành phố S.
Chỉ nửa năm, Hạ Băng Khuynh đã trải qa nhiều việc như v.
Chỉ biết tình yêu còn ngọt hơn mật, nhưng đâu biết, cũng có thể là thuốc độc thấu tâm như v.
“Khó chịu thì khó chịu, nhưng --- cũng sẽ dần qua! Thời gian như xe lửa, nó cứ chạy về trc.” Hạ Băng Khuynh lạc quan nói.
Tiêu Nhân bình tĩnh lại tí: “Băng Khuynh, 2 ng náo tới mức nào? Có phải vì Ya gì đó k?”
Tuy sau khi gặp Ya gì đó, thái độ Băng Khuynh cứ là lạ.
Nhưng cũng k thể dẫn đến sảy thai cùng chia tay nghiêm trọng như v.
Hạ Băng Khuynh có chút né tránh: “Tớ k muốn nói nữa, dù gì kết quả cũng k đổi, nếu cậu vẫn là bạn tớ, thì đừng hỏi nữa đc k.”
Biểu cảm cô nghiêm túc.
Vết thương này, nếu vạch ra quá nhanh sẽ khiến thịt cũng rách ra.
Tiêu Nhân nhìn cô như v, cũng thông minh đc tí, k hỏi nữa.
“Đc r, k nói cái này, qua r, trc mắt là cậu đã phục sinh (sống lại lần nữa). Hoan nghiêng cậu về với đám đông!” Cô mở 2 tay ra.
Hạ Băng Khuynh cười r.
“Come on baby nhanh vào lòng chị!” Tiêu Nhân lộ ra biểu cảm gợi cảm.
Hạ Băng Khuynh dựa qua, ôm cô thêm lần nữa.
2 cô gái ôm nhau.
Họ từ tiểu học đã là bạn tốt, 2 ng từ từ lớn lên, chia sẻ tâm sự.
Bao nhiêu lần vì yêu mà xẩu hổ đỏ mặt.
Bao nhiêu lần vì yêu mà khóc la khan cổ họng.
Nhưng k cần biết thay đổi thế nào, họ đều ở bên đối phương, vào lúc đối phương suy sụp nhất, lúc đau đến sống k bằng chết, họ cũng k rời đối phương nửa bước.
Tiêu Nhân thả cô ra: “Đc r, ôm cũng ôm r, yên tâm, có tớ, mẹ nó, ai dám ức hiếp cậu. tớ đánh gãy chân ng đó.”
Nói xong, cô làm động tác vặn 1 cái.
“K cần kịch liệt như v!” Hạ Băng Khuynh cười khan.
Quý Tu đứng bên, đột nhiên bị động tác vặn của cô, làm cho đũng quần căng thẳng.
Anh vỗ lên gáy cô: “1 cô gái, nói lời gì v, k biết xấu hổ s.”
“E đối với kẻ thù thì tàn nhẫn độc ác, đối với anh thì “ Tiêu Nhân quay đầu vỗ eo cô, cười phải nói muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu dâm đãng: “Đối với anh, em sẽ dịu dàng như mùa xuân!”
Quý Tu mặt phủ lên tầng đỏ nhạt, anh đanh mặt nắm tay cô: “E đàng hoàng tí cho tôi!”
“E đang rất đàng hoàng, Tu” Tiêu Nhân chu môi đỏ với anh.
Câu dẫn trần trụi!
- -------- ----------