“Chuyện này e nên nói với chị e 1 tiếng, nói đàng hoàng với chị, quan trọng nhất là, fai nhận đc sự đồng ý của cô ấy!” Quý Tu suy nghĩ chu toàn.
Đi như v thời gian k ngắn. nếu ng nhà k đồng ý, a cũng k dám tự quyết.
“E bây h gọi cho chị, nói với chị!” Hạ Băng Khuynh lập tức lấy đth ra.
Đây như là đường sống duy nhất.
Con đường có thể khiến cô tiếp tục thở, tiếp tục đi về trc.
Quý Tu áp lấy đth của cô: “Vẫn là nói trực tiếp tốt hơn, e kêu cô ấy đến đây!”
“Đc” Hạ Băng Khuynh gật đầu, cô đều nghe anh.
Chỉ cần, anh có thể đưa cô rời đi.
Quý Tu lấy tay ra.
Hạ Băng Khuynh đi qa bên nói chuyện với chị.
Mấy ngày k nhận đc đth của em gái, Hạ Vân Khuynh rất vui vẻ nhận điện thoại: “Hnay nhớ gọi cho chị r, chị đang tính gọi e đây, chị và anh rể đang dạo phố, đang chọn cho e rất nhiều đồ đẹp mới, 1 lát đưa qa cho e.”
“E có chuyện muốn nói với chị, chị đến đc là tốt nhất r!”
“E muốn nói gì với chị? Có chuyện gì?”
Tim Hạ Vân Khuynh bất giác lo lắng.
Có fai nó đã coi đc tin mới r?
Tháng này mỗi lần cô gặp em gái, nghe e nói chuyện thần kinh đều căng thẳng, cô biểu hiện càng bình thản, cô càng lo lắng.
“Chị đến là biết mà!” Hạ Băng Khuynh k nói.
“Đc r, bọn chị rất nhanh sẽ đến.”
Cúp máy, Hạ Băng Khuynh thu đth trong tay.
Nhìn ngoài cửa sổ, tâm tư trôi nổi. tim như bị nhấn vào đáy biển, k thể hô hấp.
1 lúc, Hạ Vân Khuynh và Mộ Cẩm Đình đến.
2 ng xách bao lớn bao nhỏ.
Có 1 nửa là đồ của Hạ Băng Khuynh.
Họ k biết làm s mới khiến cô vui, chỉ nghĩ con gái thích đẹp, thấy đồ đẹp, có thể sẽ vui tí.
Hạ Băng Khuynh sớm đã ngồi phòng khách chờ họ.
“Băng Khuynh à, chị mua cho e mấy món đồ, nhanh coi!”
Hạ Vân Khuynh vừa thấy e, liền thể hiện bộ dạng vui vẻ, hi vọng cảm xúc của mình truyền đến em.
Hạ Băng Khuynh đứng dậy nhận đồ của chị: “Chị, ngồi trc, đồ lát e đem về phòng coi.”
“Uhm, đc” Hạ Vân Khuynh ngồi xuống.
Mộ Cẩm Đình cũng ngồi.
Quý Tu rót 2 ly trà để trc mặt họ, sau đó cũng ngồi xuống.
“Chị, có chuyện muốn nói với chị!” Hạ Băng Khuynh nhìn Hạ Vân Khuynh, nghiêm túc mở lời.
Tâm trạng Hạ Vân Khuynh bất giác căng thẳng: “E nói!”
Mộ Cẩm Đình nắm tay vợ, kêu cô đừng căng thẳng.
Hạ Băng Khuynh sắp xếp thật tốt mới nói: “E muốn theo thầy Quý học pháp y!”
Cô biết, thiệt sự chị luôn k thích pháp y.
Nhưng nếu đã quyết định, cô k có đường lui.
“Pháp pháp y?” Đầu Hạ Vân Khuynh ầm 1 tiếng, chịu đả kích.
“Đúng v, e muốn theo thầy Quý học tập, làm đệ tử!” Hạ Băng Khuynh mắt kiên định.
“Cái này---, con gái học pháp y k thích hợp. Hay là làm bác sĩ bt là đc!” Hạ Vân Khuynh cố gắng uyển chuyển hết sức, dù s Quý Tu cũng là pháp y, k thể nói thẳng trc mặt là pháp y k tốt.
Hạ Băng Khuynh hiểu chị nghĩ gì: “Chị, e lớn r, e sẽ chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình!”
“Chị cảm thấy vẫn nên nói với ba mẹ---”
“Anh rể ủng hộ em!”
Mộ Cẩm Đình ngắt lời vợ, biểu lộ thái độ của mình.
“Mộ Cẩm Đình!” Hạ Vân Khuynh quay đầu trừng chồng mình.
“ Băng Khuynh có thể có hứng thú của mình, với lại còn nguyện ý học tập, đây là chuyện tốt. Bây h cơ thể cũng khôi phục kha khá, nên nghĩ đến tương lai r, thầy Quý là bác sĩ cực kỳ ưu tú, cũng là nam nhân cực kỳ tốt, Băng Khuynh có thể học hỏi từ anh ấy, anh rất yên tâm” Mộ Cẩm Đình vỗ tay vợ: “E cũng nên yên tâm.”
- -------- ----------