1 hơi đi ra nhà ăn, cô đi đến lối thoát hiểm của tầng này.
Dù là sáng sớm, nhưng bên trong đặc biệt u tối.
Đèn tường xanh lá, cho ng khác cảm giác âm u.
Cửa đóng lại, bên ngoài lập tức k có tiếng. Trong hoàn cảnh im ắng này, cô có thể nghe đc tiếng thở của mình, chứ đừng nói đến tiếng giày rơi, ng bình tĩnh như quản lý Thái, lại s có thể gấp gáp bỏ giày như v đc?
Cho nên, rất có khả năng, là cô ta cố ý làm v.
Cô biết dì lao công mỗi ngày đều đi lối thoát hiểm, cố ý để đôi giày ở cầu thang, trừ việc tung tin đồn khiến ng khác sợ hãi, quan trọng hơn, là khiến ng khác k dám đến gần lối thoát hiểm này.
Công ty cấm hút thuốc, nam nhân viên bị nghiện, k thể k trốn ở đây hút. Hành vi yêu đương lén lút, trốn ở đây cũng là nơi an toàn nhất, cho nên, chỗ này như k ai đến, nhưng lại k an toàn.
Tổng hợp lại, Hạ Băng Khuynh lớn gan suy luận, nhưng chứng cứ khác có khả năng bị giấu ở lối thoát hiểm này.
Đổi lại là cô, trong tình cảnh gấp gáp sáng nay, cũng chọn nơi an toàn để giấu chứng cứ.
1 đường đi xuống, trừ đèn tường và cầu thang, k có chỗ nào giấu đồ cả.
Đến ở cầu thang lầu 1, cô đợi 1 chút, nhíu mày.
Đã tới tầng cuối r.
K có lí nào!
K lẽ cô nghĩ sai?
Cứ thế xuống là bãi đỗ xe, k lẽ nói, đồ giấu trong ga-ra/
Nhưng ngoài ga-ra có camera, hơn nữa nếu là ga-ra, tại s để cao gót dọa ng? K logic lắm!
Như là trong mê cung, cứ cảm thấy phía trc là lối thoát, nhưng đi về trc mới phát hiện k thông.
Sau lưng, nguy hiểm đang tụ lại.
Tiếng gió nguy hiểm vô thanh vô thức truyền đến sau lưng cô.
Hạ Băng Khuynh ngây ng, mắt mở to.
Lúc quay lại nhìn, vai bị lực mạnh đẩy xuống, cơ thể mất thăng bằng, té xuống dưới.
Trong lúc gấp gáp, cô muốn nắm lấy gì đó, nhưng tay lại nắm không khí, cơ thể như trái bóng lăn xuống.
“A---”
Cô kêu lên, ôm đầu.
Lúc dừng lại, cô nằm trên đất, toàn thân k chỗ nào k đau.
Hạ Băng Khuynh cố gắng bò lên từ đất, may mà chỉ cần mấy bước thang máy, lúc nguy cấp cô ôm đầu, k đến nỗi té chết.
Nhìn khoảng không, k 1 ng ở trên cầu thang, sau lưng cô lạnh lẽo.
Vì cuối cùng cô hiểu dụng ý của giày cao gót r, mục đích k fai dọa ng, mà dẫn dụ cô.
Địch trong tối, cô ngoài sáng, Hạ Băng Khuynh k dám ở lại lâu, nhanh chóng rời lối thoát hiểm.
Đi thang máy chuyên dụng của tổng tài lên lầu.
Mộ Nguyệt Sâm vừa đóng sổ lại.
Hạ Băng Khuynh 1 tay ôm vai, nhíu mày, bước chân xiêu vẹo đi đến bàn làm việc của mình.
“E s thế?” Mộ Nguyệt Sâm phát hiện chân cô bị thương.
“K có gì, k cẩn thận té.” Hạ Băng Khuynh nhàn nhạt, k có sức nói, cô cũng cần mặt mũi, vai đau, tạm thời k muốn nghe lời độc ác của anh.
“Té ở đâu?” Thấy môi cô trắng bệch, tay ôm vai, biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nghiêm túc.
“Phiền anh đừng hỏi nữa, để tôi yên tĩnh 1 tí đc k?” Hạ Băng Khuynh nhíu mày càng sâu.
- -------- ----------