Hạ Băng Khuynh giả bộ k thấy, k đáp lại ánh mắt của cô.
Với tính bà tám của phụ nữ trc mắt, đợi tí nói k chừng nói ra chuyện gì kinh ng.
Mộ Nguyệt Sâm cực kỳ ghét bỏ đẩy tay Mộ Nguyệt Bạch ra: “K cần hỏi, tôi biết đi thế nào!”
Nói xong, a lười ở lại tốn thời gian, mặt k biểu cảm đi thẳng ra ngoài.
Hạ Băng Khuynh lập tức đi theo.
Mộ Nguyệt Bạch lắc đầu, thở dài, thu ánh nhìn, nhẹ dựa lên bàn tiếp tân, nói chuyện với bà chủ.
Ngoài cửa.
Hạ Băng Khuynh ở sau Mộ Nguyệt Sâm.
Cô cố ý giữ khoảng cách k xa k gần với anh, vì chuyện sáng nay, bây h cô vẫn cực kỳ chột dạ.
Loại chột dạ này, trực tiếp ảnh hưởng đến chuyện cô đối mặt với anh.
Lúc sớm đến xe, đột nhiên, nam nhân phía trc đột nhiên quay ng.
Cô kịp thời dừng lại, mới k đâm đầu vào.
2 ng đứng rất gần.
Nhìn ngang, cô có thể thấy đc khuôn ngực săn chắc sau áo sơ mi đen.
Bất giác, nuốt nước miếng.
Cô lùi về sau, dù trong lòng đang có 1 ngàn con ngựa đang chạy, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh lại.
“S dừng lại r?” Hạ Băng Khuynh cố ra vẻ k hiểu hỏi.
Mắt Mộ Nguyệt Sâm sâu thẳm nhìn cô, 2 tay khoanh trc ngực, khẽ nghiêng ng về trc.
Lưng Hạ Băng Khuynh cong về sau, cố gắng né anh ra.
Nhưng hơi nóng từ miệng anh vẫn k né đc phả lên mặt cô.
Nhột nhột.
“Anh trai, có gì thì nói!” Hạ Băng Khuynh dùng tay đẩy ngực anh, lưng cô sắp cong ra sau luôn r.
Cong thêm 1 tí, cô sẽ té mất.
Mộ Nguyệt Sâm rất chu đáo ôm eo cô, mắt như sao nhìn cô, k giống như lúc đối mặt với ng khác, lúc nào cũng lạnh băng, mắt anh nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Tối qa, e làm gì r?”
Lúc nói, mang theo hơi nóng, khiến Hạ Băng Khuynh hô hấp khó khăn.
“Hả---” Hạ Băng Khuynh giả bộ nhíu mày, như nghiêm túc suy nghĩ: “Tối qa, cái này a fai để tôi nghĩ lại, uhm, hình như nằm 1 giấc mơ k tệ.”
“Mơ?” Mộ Nguyệt Sâm nhếch miệng lên, nghiêng đầu, miệng gần miệng cô hơn, âm thanh ái muội: “V e nói xem, là giấc mơ gì? Ác mộng? Mộng đẹp? Hay là, --- mộng xuân!”
Giọng của anh cực kỳ dịu dàng như là tay làm bằng bông gan, 1 cái tay đánh lên ng cô, khiến cô lập tức tê dại đến muốn tàn phế.
Hạ Băng Khuynh kháng cứ kéo tay “có lòng tốt” đặt lên eo cô ra, hô hấp hơi gấp đáp: “Tôi, tôi nhớ k rõ!”
“Nhớ k rõ?” Mộ Nguyệt Sâm nhấn mạnh nói lại lần nữa.
Ẩn ý của anh, cô rõ ràng nói dối.
K có, cô nói dối thì s nào, k lẽ có máy đo nói dối ra đo s.
Dù s đánh chết cô cũng k nhận.
“Uhm a” Hạ Băng Khuynh mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng, cực kỳ khẳng định: “Thật sự k nhớ!”
Ép hỏi k ra, mắt Mộ Nguyệt Sâm nhìn chằm chằm cô,:”Tôi biết, e nhất định vì nguyên nhân của mình, k fai cố ý, e nói thật đi!”
Cố ý?
Cô điên mới cố ý?
Ai điên mới bò lên nằm giữa 2 ng đàn ông?
Đây k fai tự tìm chết s!
Nói ra cũng lạ, cô vẫn nghĩ k thông tối qa s mơ hồ lên giường, cô cũng đâu say rượu?
“Mơ mà thôi, làm gì có cố ý hay k” Hạ Băng Khuynh vẫn giả ngu, dù s hôm nay fai giả ngu đến cùng.
- -------- ----------