“Hạ Băng Khuynh tốt nhất e ngoan ngoãn quay lại xe, nếu k đợi lát nhất định k đến đón e!” Mộ Nguyệt Sâm nói lời độc.
Anh hi vọng cô sẽ thấy sợ, sau đó ngoan ngoãn về xe.
Nhưng hiển nhiên, cách này của anh mang lại kết quả trái ngược.
Hạ Băng Khuynh đi càng nhanh.
Mộ Nguyệt Sâm tức giận, lên xe, lái xe đi.
Nghe tiếng xe, Hạ Băng Khuynh dừng bước, tim có chút gấp.
Anh thật đi r!
Ài, nói đến cùng, đều là sỉ diện đang quậy phá!
“Làm s đây, tên Nguyệt Sâm thật sự ném chúng ta ở đây!” Mộ Nguyệt Bạch thả vai cô ra, quay đầu nhìn.
Anh vừa quan sát phản ứng của cô, vừa đáng thương nói, miệng mang theo nụ cười.
“Đi thì đi đi” Hạ Băng Khuynh tức giận ưỡn ngực: “Nhiều nhất lát chúng ta đi bộ về, k nhờ vào anh ta!”
“Nha đầu thật dũng cảm, yên tâm, nếu e đi k nổi, anh Nguyệt Bạch sẽ cõng em.” Mộ Nguyệt Bạch cảm thấy phản ứng của cô thật đáng yêu, đưa tay gõ mũi cô.
Dũng cảm cái mông!
Cô là hết cách mới nói v.
Hạ Băng Khuynh tìm chỗ sạch sẽ ngồi, tính của nam nhân này k tốt lên tí nào, nói đi là đi, cũng k nghĩ xem, họ vì anh mà hỏi đến cùng.
Mộ Nguyệt Bạch đi qa, quỳ trc cô, sờ mặt cô:”Đừng tức giận nữa, k fai còn có anh Nguyệt Bạch bên e s.”
“E thật k tin, Miya lúc đó lại chọn anh ta k chọn anh, quả thật là mù mắt r!” Hạ Băng Khuynh tức giận nói.
Nữ nhân lúc tức giận, lời gì cũng dám nói, Hạ Băng Khuynh chính là v!
Nếu đổi lại là ng khác cùng nói 2 cái tên này trong 1 chủ đề, bất kể là ai, anh đều làm chết cô ta.
Nhưng anh phát hiện, lời này nói từ miệng của nha đầu, anh ngoài ý muốn k tức giận, mà như lá nhẹ lướt qa mặt hồ, k có sóng gợn gì.
Anh cười: ‘E k fai cũng k chọn anh Nguyệt Bạch s!”
“Tôi s giống, tôi chưa từng hẹn hò với anh, chưa từng yêu anh, a cũng chưa từng yêu tôi!” Hạ Băng Khuynh có chút phiền cào đầu: “Ài, quên đi, k nói nữa!”
“Nha đầu” Mộ Nguyệt Bạch để tay lên gối cô: “E bây h có thể bình thản nói, chứng minh e đã buông tay r, biết tại s a Nguyệt Bạch đến cùng 2 ng k?”
“Cuộc sống a quá nhàm chán?” Hạ Băng Khuynh tàn ác đoán.
Mộ Nguyệt Bạch rất nghiêm túc lắc đầu: “K fai, là vì e mà đến, a k thể để e gặp nguy hiểm!”
Hạ Băng Khuynh ngây ng.
Theo lí, anh đã k cần thiết lợi dụng cô để báo thù Mộ Nguyệt Sâm.
“Hả--” Hạ Băng Khuynh k tự tại động đậy:”Xin lỗi, tôi thật sự muốn nói cảm ơn anh, nhưng tôi thực sự k hiểu.”
“Có gì khó hiểu? 1 nam nhân muốn bảo vệ 1 nữ nhân, trừ thích cô ấy, còn nguyên nhân khác s?”
Mắt Mộ Nguyệt Bạch sáng lên, ý yêu hiện rõ trên mặt, k chút che đậy.
Hạ Băng Khuynh ngây ng, qua lúc lâu nói: “K lẽ a vẫn k thể buông tha cho Mộ Nguyệt Sâm?”
Nếu k, tại s a lại v.
Mộ Nguyệt Bạch k biết nên khóc hay cười: “Lần này klq đến nó, a vì bản thân mình!”
“Đừng lừa tôi nữa!” Hạ Băng Khuynh mang bộ dạng chị tri kỷ, khuyên anh: “Tôi biết a có nỗi khổ riêng, anh bị cắm sừng, anh có ủy khuất riêng, anh muốn báo thù, trc đây lúc k biết, tôi thực sự khá ghét anh, nhưng sau này biết r, cũng khá đồng cảm, anh xem tôi, cùng Mộ Nguyệt Sâm cãi thành như v, vẫn có thể tha thứ, a s k chịu buông tay chứ---”
- -------- ----------