Trác Tùy Hàng ra tay nhanh chuẩn, cần phải tốc chiến tốc thắng trc khi Hạ Băng Khuynh phản ứng lại, anh hung hăng gật đầu 1 cái: “Hạ tiểu thư, anh nhẫn tâm để chúng ta cùng nhau biến cong s?”
2 chữ nhẫn tâm khiến cô muốn nói lại, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt bi oán của Trác Tùy Hàng, cô mất tiếng nói.
“Hạ tiểu thư, tôi về trc, có gì cũng đừng gọi tôi, vì tôi đã bắt đầu nghỉ phép năm r.”
“Anh chừng nào bắt đầu nghỉ?” Hạ Băng Khuynh cảm thấy mình bị đánh mà k trở tay kịp.
Trác Tùy Hàng đương nhiên k thể nói là vừa nãy mới quyết định, “Rất lâu về trc đã định lịch trình r, cô hiểu mà, tôi muốn đến thành phố k có Mộ tổng để hít không khí k có anh ta.”
Chỉ dựa vào biểu cảm “yếu đuối mềm nhũn” của Trác Tùy hàng, Hạ Băng Khuynh cảm thấy mình k có gì để nói nữa.
Cô k thể mở to mắt nhìn 2 ng đàn ông đẹp trai cong đi đc?
Đó đều là bảo vật trời ban, thật uổng phí!
Trác Tùy Hàng dứt khoát ra ngoài, lúc đi đến cửa k quên quay lại nói thêm 1 câu: “Hạ tiểu thư, mật khẩu căn hộ tổng tài vẫn như cũ là sinh nhật cô.”
Nói xong liền đi, cũng k nhìn biểu cảm của Hạ Băng Khuynh.
Sau khi rời phòng bệnh, Trác Tùy Hàng mới dựa vào tường, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Tổng tài, tôi chỉ có thể giúp đến đây thôi.
Hạ Băng Khuynh vì câu cuối của Trác Tùy Hàng làm cho ngây ng đứng tại chỗ, rất lâu chưa hồi thần đc.
Mật mã.
Sinh nhật cô.
Cô tưởng bản thân k để ý, nhưng lúc Trác Tùy Hàng nói cho cô biết, tim như là bị từng giọt chanh rót vào, chua xót.
Trc đây tốt đẹp bao nhiêu, bây h đáng tiếc bấy nhiêu.
Lời này, cô thật sự đã trải nghiệm đc r.
Quay ng, k chút phòng bị đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm, như là nam châm v, đến linh hồn cô cũng bị hút vào trong.
Hạ Băng Khuynh quay mặt đi: “Anh thức từ lúc nào?”
Mộ Nguyệt Sâm nửa nằm trên đầu giường, nút trên đồ bệnh nhân vì động tác ngồi dậy của anh mà bị bung ra 2 nút, lộ ra xương quai xanh.
Còn có cơ ngực như có như k.
“Lời của Trác Tùy Hàng, k cần để trong lòng” Anh nhàn nhạt mở miệng: “Mật mã k muốn đổi, là vì quen mà thôi.”
Hạ Băng Khuynh vốn cảm thấy tim chua xót, bây h vì lời của anh mà thắt lại, trong lòng tự nhiên buồn phiền: “Uhm”
Cô cúi đầu, bắt đầu im lặng thu dọn đồ.
Mộ Nguyệt Sâm k động thanh sắc thu hết biểu cảm của cô vào mắt: “Phép năm của cậu ta đã quyết định từ lâu, nếu e thấy phiền, tôi có thể kêu 1 y tá đến chăm sóc, cũng như v”
Hạ Băng Khuynh bất giác lắc đầu: “Phiền thì phiền thôi”
Dù s cũng đồng ý với Trác Tùy Hàng r, có thể thế nào?
K thể thất hứa.
“Uhm e rất miễn cưỡng?” Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày.
“Anh tính chừng nào xuất viện?” Hạ Băng Khuynh chủ động chuyển chủ đề.
Anh vì mình bị thương, cho nên chăm sóc anh, cũng k miễn cưỡng.
Cô 1 bên an ủi tim mình, 1 bên cố gắng k để lộ mình quá nhếch nhác.
“Hnay đi”
Mộ Nguyệt Sâm 1 lời liền định.
Màn cửa đen nặng bị kéo ra, ánh sáng mạnh mẽ rọi vào trong phòng tăm tối.
Hạ Băng Khuynh đứng trc cửa sổ, có 1 khắc nào đó, cô hoang mang r.
Ánh sáng mặt trời sáng chói rọi qua cửa, như là 1 cánh cửa không gian, cô như đi từ đối diện qua.
Thời gian 2 năm nay như chưa từng xuất hiện, chỉ cần cô quay đầu, liền có thể thấy Mộ Nguyệt Sâm từ trong bếp ra, bưng món sườn xào chua ngọt mà cô thích nhất, sau đó cười với cô: “Mèo lười nhỏ, đến ăn cơm. Đừng bỏ đối tiểu bảo bối trong bụng.”
- -------- ----------