Hạ Băng Khuynh rụt tay mình ra.
Mộ Nguyệt Sâm nắm càng chặt: “Tôi có thể sẽ hối hận, sau này sẽ luôn bám lấy e, kêu e chịu trách nhiệm, đến lúc đó e s làm gì?”
“Báo cảnh sát!” Hạ Băng Khuynh tùy ý đáp, vừa cố gắng cạy ngón tay của anh, “Anh cứ an phận, vấn đề sau đây tôi sẽ giải quyết.”
“K đc---” Tay Mộ Nguyệt Sâm nhấc lên, kéo cả người cô qa.
Hạ Băng Khuynh k khống chế đc té xuống, ngã vào lòng ngực ấm áp rộng lớn.
Tức khắc tư thế của 2 ng ái muội đến cực điểm.
Sắc mặt Hạ Băng Khuynh lập tức trầm xuống.
Mộ Nguyệt Sâm như k có chuyện gì nói với cô: “Tôi k để e làm chuyện thô lỗ như v!”
“Thả tôi ra, để tôi đứng dậy!” Biểu cảm Hạ Băng Khuynh nhuốm màu tức giận.
“K bằng e bình tĩnh lại trc, đợi e bình tĩnh, tôi mới thả ra!” Mộ Nguyệt Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ đẹp gần trong gang tấc, hô hấp mang mùi như lan khiến sâu trong đáy mắt anh nổi lên gợn sóng.
Bụng bị cái gì đó đỉnh lên, Hạ Băng Khuynh lập tức cứng nhắc.
Tên hỗn đản.
Cô tức giận, càng k dám nói bậy, cũng k dám động bậy, mắc công kích thích anh khiến anh thú tính đại phát.
“Tôi cảm thấy---” Hạ Băng Khuynh cơ thể căng thẳng, hít sâu, áp chế cảm xúc: “A cần bình tĩnh hơn tôi!”
Có nghĩa gì, cô nghĩ anh hiểu.
Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm khó nhịn: “E nói đúng!”
“Thả tôi ra trc đc k!” Hạ Băng Khuynh cẩn thận hỏi, sợ k cẩn thận xúc động đến địa lôi bên dưới.
“Nếu e vẫn muốn cắt của tôi thì---”
“K cắt nữa, k cắt nữa” Hạ Băng Khuynh liền nói, tình cảnh này chỉ cần trốn thoát đc cái gì cũng có thể thỏa hiệp.
“V đc r!”
Mộ Nguyệt Sâm thả tay cô ra.
Hạ Băng Khuynh lập tức bò dậy, trốn xa 2 mét, lui đến chỗ anh k thể chạm vào cô nữa mới thả lỏng.
Thật sự nguy hiểm!
Nha đầu này sợ anh v s?
Mộ Nguyệt Sâm nhìn bộ dạng của cô, có chút dư vị, nghiêng ng: “Lấy quần khô cho tôi.”
Hạ Băng Khuynh đi đến phòng thay đồ, lấy quần cho anh, lấy 1 cái chăn nữa r về phòng ngủ, ném quần cho anh: “Tự thay, đừng mong tôi giúp, ngủ ngon1”
Nói xong, cô đi ra ngoài.
“E ngủ ở đâu?” Mộ Nguyệt Sâm kêu cô lại,
Hạ Băng Khuynh dừng lại, nửa quay người:”Quản tôi ngủ ở đâu, nói chug k chung giường với anh, có gì gấp gọi tôi, k có gì đừng gọi!”
Cô nói xong rồi, Mộ Nguyệt Sâm k tìm ra lí do giữ cô lại trong phòng.
Mím môi, a k nói.
Hạ Băng Khuynh quay ng, mở cửa rời đi.
Ôm chăn ngồi trên sofa, trải ra nằm lên đó.
Tối, rất yên tĩnh.
Nhìn trần nhà, tim như chìm vào trong ánh trăng dưới hồ, im lặng mà thanh sáng, mang hơi thở của đêm.
Tâm tư lưu chuyển, trong não bất giác hiện lên chuyện vừa phát sinh, rõ ràng đã thuyết phục bản thân đó là chuyện ngoài ý muốn, nhưng k biết tại s lại phiền loạn như v.
Nhắm mắt, rất lâu k ngủ đc.
20ph sau.
“Aiya---” Phiền não làm rối tóc, cô ngồi dậy trên sofa.
Cả đêm, cô mất ngủ!
Sáng, Hạ Băng Khuynh làm xong đồ ăn sáng trc khi Mộ Nguyệt Sâm dậy.
Là theo sở thích của anh làm.
Nếu đã nói chăm sóc anh, thì nên quên ân oán k thể ngược đãi anh.
Bưng cơm sáng vào phòng ngủ, vừa vào liền thấy “ngọc thể” của nam nhân trên giường.
- -------- ----------