Đang giận?
A còn dám hỏi cô có phải tức giận k.
Hạ Băng Khuynh bất giác cười, ném đth vừa cố tìm ra lại vào trong túi, ngẩng đầu nhìn anh: “K lẽ anh cảm thấy tôi nên vui s? Woa, đây là lời nói dối lãng mạn vô sỉ, tôi thật quá thích rồi!”
Mộ Nguyệt Sâm ôm bụng, trán đầy mồ hôi: “Có thể cho tôi đi vệ sinh một chút, về sẽ giải thích với e.”
“Giải thích k cần nữa, để tôi ít thất mặt anh là đc!”
Đạo đức trói buộc, nên cô nhịn!
Bây h đến vết thương cũng giả, nhìn bóng dáng đi như bay của anh, nếu k fai vì lần này anh hi sinh nhiều cô bảo đảm nhất định sẽ đánh nát chân anh.
“Tôi k nên gạt e, tôi biết tôi sai r, làm v, thực ra có nguyên nhân---” Mộ Nguyệt Sâm đau bụng đến sắp bắn ra r.
A k đợi đc nữa.
Đứng dậy, gấp gáp chạy vào trong.
Hạ Băng Khuynh có thể tưởng tượng đc hôm nay là ngày “tàn khốc” mà anh trải qa, vừa nãy tức giận, bây h ngược lại k tức nữa.
“Đáng đời---” Miệng cô buồn phiền nói.
K muốn đợi anh ra giảo biện, cô đem hành lý chuẩn bị đi.
Để anh tự sinh tự diệt, lớn như v r, lừa đc ng khác, giả bị thương, cô k tin anh k đi gọi điện thoại cầu cứu.
Dù là v, đi đến cửa thang máy, cô vẫn dừng lại nghĩ nghĩ, cuối cùng quay lại rót ly nước ấm và để 2 viên thuốc lên bàn, viết một câu lên giấy note, dán ở bên lần này liền đi.
Đợi Mộ Nguyệt Sâm rất k dễ dàng rời nhà vệ sinh, phòng khách đã k còn ng.
Lòng trầm xuống, như là rơi vào nước lạnh mỗi tấc thịt đến đau nhức.
Ng, vẫn là đi r.
Chậm chạp ngồi xuống sofa, anh cúi đầu dùng tay chống đầu.
Lúc cúi đầu anh thấy trên bàn có giấy và nước, kế bên còn có thuốc.
Tâm trạng mất mát lập tức khôi phục lại, như là cỏ dại lần nữa đc soi sáng, anh cầm giấy lên, trên đó ghi 2 chữ k thể đơn giản hơn: Uống đi!
Đôi môi trắng bệch nhếch lên nụ cười nhẹ.
Lấy thuốc uống.
Hạ Băng Khuynh về ks, dựa đầu giường cứ thế đến trưa.
Cô k biết Quý Tu có ở bên k, cũng k liên hệ cũng k muốn lập tức nói chuyện này cho anh nghe.
Trong lòng rối loạn, k rõ là buồn hay phiền toàn thân vô lực.
“Ding--” chuông cửa vang lên.
Rời gối cô bất lực đứng lên đi đến cửa: “Ai v?”
“Phục vụ!” Bên ngoài truyền đến tiếng nữ,
Hạ Băng Khuynh mở cửa.
Nhìn thấy là mặt của Mộ Nguyệt Sâm.
Sau lưng anh là nữ phục vụ đầy ý xin lỗi cong lưng, rồi nhanh chóng rời đi.
“À--, tôi đến thăm e!” Mộ Nguyệt Sâm mặt dày nói.
“Tôi k fai đã nói đừng để tôi thấy mặt anh s.” Hạ Băng Khuynh lạnh lùng.
“Vào trong nói đc k? Tôi k muốn ng khác nghe chúng ta nói khiến ng khác chê cười.”
Mộ Nguyệt Sâm chỉ bên trong, hi vọng có thể vào, ngại cô bây h vẫn tức giận k dám chọc cô.
Hạ Băng Khuynh k nói gì nhìn anh, nhường đường đi vào trong.
Mộ Nguyệt Sâm đi theo.
Hạ Băng Khuynh k quan tâm anh, trực tiếp về giường, ôm gối ngây ngốc.
Mộ Nguyệt Sâm bước đến trc mặt cô, cúi đầu nhìn cô, do dự 1 tí r ngồi bên cô, kéo vai cô qua, nói: “Tức giận e cứ nói, đánh tôi một cái, chửi tôi một trận, thế nào cũng đc. Có đc k?”
- -------- ----------