Anh nhẫn nại nói ra lập trường của mình, hi vọng cô có thể k chấp nhất chuyện “gãy chân”.
Ai ngờ Hạ Băng Khuynh chớp mắt, cũng ương bướng nhìn chằm chằm anh, cực kỳ cực kỳ nghiêm túc bắt đầu nói lại lần nữa lập trường của anh, “Tôi thật sự k tức giận. Trc đây anh cứu tôi, bây h tôi cũng chăm sóc anh r, chúng ta coi như huề nhau.”
Cô cố ý k nói 2 chữ gãy chân vào câu nói, v cũng coi như cân bằng ân oán r.
Anh k s, thật sự tốt hơn.
Cô có thể hoàn toàn buông bỏ chuyện của tp S, k chút lưu luyến rời đi.
Ai ngờ sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm ngày càng lạnh, mắt bắt đầu có vô số sự lạnh lẽo.
Huề nhau?
Ha
Nên huề như thế nào đây?
“Rè---, rè---” Túi trên bàn có tiếng rung của đth.
K cần nghĩ của biết đth do ai gọi.
Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm k hẹn mà cùng nhìn bên bàn.
Hạ Băng Khuynh đứng dậy đi đến bên bàn.
Tay đột nhiên bị nắm lại.
Cả ng chưa phản ứng kịp, tất cả mọi thứ trong phòng như xoay vòng, cả ng trực tiếp bị kéo về sau, té vào trong lồng ngực cường tráng.
Khi mắt không còn xoay vòng, tay cô bất giác nắm chặt áo sơ mi của anh, 5 ngón tay căng thẳng níu chặt.
Mà ánh mắt của anh.
Sắc bén sâu thẳm như dao phẫu thuật.
Mộ Nguyệt Sâm 1 tay ôm cô, từ trên nhìn xuống mặt Hạ Băng Khuynh: “K cho lấy”
“Buông tay!” Hạ Băng Khuynh lạnh lùng lên tiếng.
“K buông!” Anh k những k thả lỏng còn ôm chặt hơn.
Vừa nghĩ đến cô nhận đth của nam nhân khác trong phòng liền đầy mùi chua.
“Mộ Nguyệt Sâm, a đừng đc voi đòi tiên, thả tôi ra” Hạ Băng Khuynh giận r, thật sự giận r, vốn đã buồn phiền r.
“Tôi sẽ k buông e ra!” Mộ Nguyệt Sâm nhìn sâu vào cô, như muốn đâm vào lồng ngực cô.
Hạ Băng Khuynh nhịn khó chịu trong lòng, dời mắt nhìn về phía cửa: “Mộ Nguyệt Sâm bây h anh thân là tổng tài tập đoàn Mộ gia cao quý, đừng làm loạn nữa đc k?”
Mộ Nguyệt Sâm k đáp lại cô, cũng nhìn cô thật sâu.
Mắt anh như cái lưới càng thu càng chặt, căn bản k cho cô trốn.
Đến hô hấp cũng thả nhẹ lại.
Trong phòng như chỉ nghe tiếng tim đập của 2 ng, thuận theo thời gian từng chút lưu chuyển.
Đth trong túi k ngừng vang lên.
“A để tôi nghe đth, nhất định là thầy Quý, vừa này thầy chưa nói chuyện tôi đã cúp máy, đây là hẹn ước của chúng tôi. Có nguy hiểm sẽ làm như v.”
Quý Tu và cô ở bên ngoài thời gian dài, tiếp tục từng vụ án hung sát, cho nên mỗi tp xa lạ đều sẽ gặp nguy hiểm, họ làm v vì tự vệ.
Hẹn ước?
Chúng tôi?
2 từ ái muội như v.
Mộ Nguyệt Sâm mắt lạnh đi: “V e ở ngoài có bị thương qa k?”
Hạ Băng Khuynh ngây ng.
Nếu cô k nghe lầm, ngữ khí của anh mang theo sự thân thiết.
Trong lòng như bị tí nước chanh rót vào, có chút chua mà cũng có chút ngọt, sau đó là muôn vạn khổ sở.
Đây là lần đầu 2 ng nói về thời gian 2 năm cô ở bên ngoài.
Đối mặt nói chuyện, tuy tư thế k mất ưu nhã --- anh vẫn nửa quỳ dưới đất, cô nằm trên tay anh nửa nằm trong lòng anh.
Cô im lặng hồi lâu, anh nhẫn nại chờ đợi k có ý hối thúc.
Đến khi tiếng đth dừng lại anh cũng k thả cô ra.
Cuối cùng, Hạ Băng Khuynh nhàn nhạt nói, “Vẫn tốt, k có nguy hiểm quá lớn.”
Chỉ có 1 lần, cô trở thành mục tiêu tấn công bất ngờ của nghi phạm trong cảnh cục, chút nữa bị nhốt buồn chết ở sau thùng xe.
- -------- ----------