Anh tuyệt đối không thể đi!
Đuổi đến phòng Quý Tu, Tiêu Nhân đã đợi k đc nói chuyện kì nghỉ với Quý Tu, “E và Băng Khuynh mai đi chơi, anh đi cùng đi, đảo nhỏ tư nhân, máy bay riêng, cực tốt.”
“Tiêu Nhân, Tiêu Nhân---” Hạ Băng Khuynh lén nháy mắt kêu cô đừng nói.
Nhưng Tiêu Nhân như uống thuốc hưng phấn hoàn toàn không quan tâm Hạ Băng Khuynh, “Cơ hội hiếm có, mai chúng ta lái xe đi, không biết lúc nào mới có thể cùng du lịch, honey à, đi đi được không, em thật sự muốn đi với anh!”
Quý Tu biểu cảm thản nhiên nhìn cô gái trước mắt, bộ dạng nũng nịu khiến mắt anh dịu lại, đưa tay xoa “lông vàng” của cô, “Đi cũng được nhưng xử lý tóc thật tốt trước, tôi không đi du lịch với kẻ điên.”
“Anh đồng ý rồi! Oh yeah~~~~” Tiêu Nhân vui vẻ ôm anh nhảy lên ng anh, chân ôm qua eo anh, hôn trái hôn phải lên má anh hai cái.
“Thu lại tí!” Quý Tu kéo cô xuống.
Mặt đẹp đỏ lên.
Hạ Băng Khuynh âm thầm cắn răng, khóc không ra nước mắt!
Cô suy nghĩ lát có nên nói riêng với Quý Tu, nói rõ là kì nghỉ Khương Viên sắp xếp.
Nghĩ nghĩ thấy không ổn, cô luôn giả bộ không biết chuyện của anh và Khương Viên, nếu nói ra coi như nói anh biết cô biết anh và Khương Viên có quan hệ không bình thường, mà thầy Quý lại là người không thích người khác tìm hiểu anh sâu như vậy.
Trời ơi, làm sao!
Cô đá trúng lôi rồi, nổ đến mai không dậy nổi mất.
“Băng Khuynh?” Quý Tu thấy Hạ Băng Khuynh đứng đó, biểu cảm lạ lạ thì bất giác kêu cô.
Hạ Băng Khuynh tỉnh lại, đi qua, có chút khó nói, “Thực tế, kì nghỉ này là bạn e cứ kêu nên e mới đi.”
Quý Tu lập tức hiểu ý cô, “Tôi và Tiêu Nhân đi khiến e khó xử s?”
“Hả---” Hạ Băng Khuynh vừa muốn gật đầu, Tiêu Nhân lập tức la to: “K đâu, chị đó nói kêu chúng ta cùng đi, nhiều ng náo nhiệt.”
“Chị?” Quý Tu nghi ngờ nhìn Tiêu Nhân.
“Đúng, chị tên gì nhỉ?” Tiêu Nhân lúc nãy chỉ chú ý đến đảo nhỏ không nghe Hạ Băng Khuynh gọi đối phương là gì.
Cô không nhớ liền nhìn Hạ Băng Khuynh: “Chị tên gì?”
“Chị tên---” Hạ Băng Khuynh kéo dài, mắt căng thẳng nhìn Quý Tu.
Miệng chuẩn bị nói 2 chữ Khương Viên thì ngoài cửa vang lên giọng áp giọng cô: “Phục vụ khách phòng, đưa cơm cho ngài!”
Quý Tu bị bên ngoài làm di chuyển sự chú ý, anh đi để phục vụ đẩy xe đồ ăn vào.
Bị ngắt lời Hạ Băng Khuynh lại k biết nên nói thê snafo.
Đặc biệt là Tiêu Nhân cũng có mặt, cô và Quý Tu quan hệ vốn không vững, nếu cô biểu hiện quá hiển nhiên nói không chừng gây ra nghi ngờ.
“Được rồi! Không quản tên gì, dù sao là bạn của bạn, chị tự nói cũng hoan nghênh chúng tớ rồi, nếu k đi ngta còn tưởng coi thường ngta, nghe nói đảo nhỏ ấm áp, chúng ta chiều đi mua đồ xuân.” Bên đó của sofa, Tiêu Nhân đang hưng phấn nói.
Quý Tu gật đầu cho phép, “E muốn đi đâu thì đi.”
Nhiều nhất anh âm thầm trả tiền cho người bạn đó của Băng Khuynh.
Hạ Băng Khuynh vỗ đầu 1 cái.
Thật sự tiêu rồi!
- -------- ----------