Lúc nhỏ làm bài bằng bút chì, dù cho dùng gôm xịn nhất thì bôi cũng sẽ có dấu mờ đúng k?
Kí ức đã từng viết qa thì sẽ k thể quay lại như tờ giấy trc.
Mộ Nguyệt Sâm thấy cô như v cũng k quấy rầy cô, mà rời bồn tắm, lấy khăn tắm ở trên kệ để ở cái ghế nhỏ cô thuận tay có thể lấy đc, “Tối nay họ cbi tiệc quanh lửa, nếu k muốn tắm nữa thì đi xuống thôi.”
Anh đẩy cửa đi ra, Hạ Băng Khuynh ngồi đó rất lâu k nói gì.
Cuối cùng bụng kêu lên kháng nghị, cô đứng dậy, mặc đồ đi xuống.
Bên bãi biển đã trang hoàng rất đẹp, Quản Dung Khiêm rất khoa trương vẽ trái tim trên cát, sau đó kêu Hạ Băng Khuynh: “Em gái Băng Khuynh, nhanh qa đây đi vào tim anh, mắc công yêu quái bắt đi.”
Hạ Băng Khuynh: “Tim anh thật quá lớn chứa đc nhiều ng như v.”
Khương Viên, Trác Tùy Hàng, Ôn Nhã Liên, Cố Quân Thụy, còn có Tiêu Nhân và Quý Tu, đều ngồi trong hình tim đó.
Quản Dung Khiêm cười hì hì, dùng chân viết trái tim ở chỗ cát khác, “Đến, chỗ này cho e ngồi, chỗ độc nhất vô nhị.”
Hạ Băng Khuynh đi qa đó ngồi, xóa đi nét vẽ của Quản Dung Khiêm, “Đừng làm cái đặc biệt cho tôi, như mọi ng là đc.”
Sau đó quay đầu nhìn xung quanh.
Gió biển nhè nhẹ thổi lên mặt mỗi ng, biển vỗ bên chân, mang theo cát nhuyễn, mùi dừa khu rừng sau biệt thự truyền đến, là một đêm rất dễ chịu.
“E tìm Nguyệt Sâm?” Cố Quân Thụy hỏi.
“Mới k có.” Hạ Băng Khuynh liền thu ánh mắt lại, “Tôi chỉ nhìn biển thôi”
Tai khẽ nóng lên có cảm giác chột dạ sau khi nói dối.
May là trời tối, lửa cũng k nhóm lên nên họ k thấy.
Mọi ng đều hiểu mà k nói, chỉ còn như lời cô nói đều là thật.
Cố Quân Thụy thần bí đến gần, “Em gái Băng Khuynh, e k cần tìm Mộ Nguyệt Sâm, nói k chừng cậu ta đã đi bắt yêu biển r!”
“Yêu biển gì?” Hạ Băng Khuynh cười thất thanh, mắt nhìn biển yên ổn 1 cái.
“E k biết?” Khương Viên vuốt tóc dài của mình, nhàn nhạt mở miệng, “Dưới đảo này có 1 vị yêu biển đang sống.”
“Thật k?” Tiêu Nhân lộ biểu cảm khoa trương, như con thỏ nhỏ chui vào lòng Quý Tu, bị anh nhàn nhạt né ra.
Khương Viên coi như k thấy hành động nhỏ của Tiêu Nhân,”Đương nhiên thật, truyền thuyết nói yêu biểu này sẽ chạy ra vào đêm trăng tròn, bò đến đá ngầm mà hát, mê hoặc những ng đàn ông đẹp! Mấy năm trước cty chúng tôi có 1 vị lãnh đạo đến đây chơi, sau đó k về nữa!”
“A---” Tiêu Nhân thét lên, “Tu Tu, e sợ”
Quý Tu cạn lời, “Bình tĩnh tí”
“Cho nên mấy e nên cẩn thận, nói k chừng yêu biển đang nghe chúng ta nói chuyện!”
Khương Viên nói rất chân thật, biểu cảm nghiêm túc như giảng bài, Hạ Băng Khuynh nhịn k đc căng thẳng lưng, “Sau đó thì?”
“Sau đó?” Khương Viên nhìn cô, “E thấy Mộ Nguyệt Sâm đẹp trai k?”
“Đương nhiên đẹp! Đẹp chết ng!” Tiêu Nhân thuận miệng nói, k chú ý Quý Tu ở bên đang nhíu mày.
Tay Hạ Băng Khuynh chảy mồ hôi lạnh, “K fai thật bị bắt đi r chứ?”
- -------- ----------