“Có đồ ăn chưa?” Tiêu Nhân lúc này mới nhảy lên nhìn thùng đồ giữ ấm của Mộ Nguyệt Sâm.
Lúc này anh vào biệt thự lấy cái này, mọi ng thương lượng để kích thích Băng Khuynh.
Mộ Nguyệt Sâm gật đầu, mở thùng ra, lấy 1 thùng nhỏ bên trong ra, sau đó nói, “Cái này của các người.”
“V cái này thì s?” Tiêu Nhân k hài lòng, “Bên trong đây nhất định ngon hơn?”
“Thì cô cũng k ăn đc.” Mộ Nguyệt Sâm k chút khách khí nói.
Tiêu Nhân” Nhỏ mọn! Vừa nãy ai giúp anh theo đuổi cậu ấy hả!”
Mộ Nguyệt Sâm k quan tâm ng khác đánh giá mình, lấy 1 cái khăn bàn ren, lại tìm 1 chỗ cách xa tất cả mọi ng, trải khăn xuống cát mở hộp nhỏ ra.
Các loại món ngon từng cái đc bày ra, k cần biết là khẩu bị hương thơm hay bề ngoài đều là thứ Băng Khuynh thích.
A đem từ tp S đến may k bị nguội mất.
Sau đó mở 1 chai rượu đỏ để 1 bên.
Dưới ánh trắng, cảnh tượng này đẹp như bức tranh v, anh như là hoàng tử im lặng ngồi bên biển đợi nàng tiên cá của mình quay về.
“Mẹ nó tôi nhìn cảnh này thôi cũng muốn say r đúng k? Cô gái này k thích chứ?” Tiêu Nhân từ xa nhìn bóng lưng Mộ Nguyệt Sâm, si mê dựa vai Quý Tu, “Tu Tu, hôm nào anh chuẩn bị bữa tối dưới trăng như v cho e đc k? E sẽ yêu anh hơn”
“Đc” Quý Tu gật đầu, v mà k phản đối.
Tiêu Nhân vui vẻ k thôi, mắt hoa đào hiện ra, “Tu Tu, em biết anh thích e nhất, anh là tốt nhất r.”
“Cơ thể tử thi vẫn còn mới, e muốn ăn bộ phận nào?” Quý Tu lại nhàn nhạt mở miệng.
Tiêu Nhân “”
Trong não đột nhiên hiện ra cảnh đó, chút nữa cô ói ra, nhìn đồ ăn trc mắt cũng hết cảm giác muốn ăn.
Quản Dung Khiêm bọn họ đều lén cười, Khương Viên cũng nhịn k đc nhếch miệng, “Thầy Quý thật là khẩu vị nặng.”
Quý Tu nhìn cô 1 cái, k nói gì, mắt hiện là ý sâu xa.
Khương Viên chỉ coi như k thấy, quay đầu nhìn Trác Tùy Hàng ở bên, “Thư kí Trác, tôi muốn cái này cái này, còn có cái đó---”
Cô chỉ cua hoàng đế, nhím biển còn có sò trong hộp.
Trác Tùy Hàng chấp nhận số phận cong lưng, gắp hết đồ vào đĩa r đưa đến trc mặt cô.
Khương Viên lại chớp mắt, “Tôi lúc nãy mới tắm xong, k thể dơ đc.”
Trác Tùy Hàng “Khương tổng ý cô là”
“Khương mỹ nữ, anh lột vỏ giúp em!” Cố Quân Thụy chen vào, “Tay của em dùng để điểm đá thành vàng đâu thể làm chuyện thô tục này?”
Nói xong tay tính chạm vào con cua, còn chưa chạm liền bị Khương Viên đưa tay vỗ một cái.
“Ê, đau quá, đỏ hết r!” Cố Quân Thụy bĩu môi, đáng thương đưa tay, “E xem”
Khương Viên trợn mắt, “Ai cần cậu lột? Tay dơ để dành tối tự sướng dùng đi, k bị thương mới tốt!”
Phụt---
Mấy ng khác phun hết nước ngọt ra, Khương Viên này
Đến Trác Tùy Hàng cũng đen mặt, “Khương tổng”
Mắt tròn của Khương Viên áng như sao, hung hăng uy hiếp anh, “Nhanh lột! Nếu tôi đói nói k chừng nửa đêm kêu anh ra biển câu! Tôi muốn ăn cá tươi! Anh muốn dậy k?”
- -------- ----------