“Cậu nấu cho tôi đi, tôi không ăn hành” Khương Viên chỉ huy Trác Tùy Hàng bên cạnh.
“Tại sao lại là tôi?” Trác Tùy Hàng hít sâu, trong lòng bất mãn.
Khương Viên đến gần anh, nói nhẹ bên tai anh, “Vì anh là tiểu mật mà tôi chỉ định”
Nói xong liền cười đi về phòng khách.
Mà Trác Tùy Hàng ngây người ở đó, cảm nhận mùi hương chưa tan trong không khí.
Thật là người phụ nữ cực kỳ mê hoặc.
Nhưng cũng khiến người khác phiền lòng.
Thu mắt lại, anh cam chịu đi nấu mì cho Khương Viên.
Tiêu Nhân đẩy Quý Tu ra phòng bếp, nói gì mà nam nhân nên ở phòng làm việc không thể vào bếp.
Trác Tùy Hàng nhìn mì gói trong tay càng thêm buồn phiền.
Anh về nhất định đòi tăng lương!
Mà cũng cự tuyệt mọi hợp đồng cần gặp Khương Viên!
Cứ quyết định vậy!
Mộ Nguyệt Sâm nhìn động tác thuần thục nấu mì của Trác Tùy Hàng mặt càng xanh hơn.
Thật phải ăn mì dơ bẩn này?
Anh nghĩ đến cách sản xuất ra mì, sự chán ghét càng sâu hơn.
“Tôi không ăn” Anh thể hiện rõ sự cự tuyệt của mình.
Đáng tiếc mấy người này đều bận việc của mình không ai quan tâm anh.
Đến Hạ Băng Khuynh cũng theo sau Tiêu Nhân, không nghe thấy lời anh nói.
“Tôi nói tôi không ăn mì, các người không nghe thấy?” Anh liền nói lớn hơn, khiến mấy người đang chuyên tâm nấu mì kinh ngạc nhìn anh.
“Cái đó tam thiếu à, anh không ăn mì liên quan gì đến chúng tôi?”
Tiêu Nhân mở miệng, Quý Tu lập tức kéo tay áo cô.
Nhưng đáy mắt anh có ý cười không che giấu.
Tiêu Nhân nhanh miệng khiến khuôn mặt đẹp của Mộ Nguyệt Sâm cực lạnh lẽo.
Hạ Băng Khuynh thấy anh sắp không áp chế được tức giận liền lên trước kéo anh.
“Haha, Tiêu Nhân nói đùa, anh đại nhân đại lượng đừng tính toán với cậu ấy” Mắt cô động đậy kêu Tiêu Nhân nhanh rời đi.
Nếu đợi Mộ Nguyệt Sâm tức giận cô cũng không cản được.
Quý Tu thông minh hơn Tiêu Nhân nhiều, vừa nhận được ra dấu của Hạ Băng Khuynh liền kéo Tiêu Nhân ra ngoài.
Con nhóc này luôn thích gây họa.
Mà mấy người khác trong phòng sớm nhận ra tình hình không đúng đều ôm mì ra ngoài.
Lập tức trong bếp chỉ còn Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh.
“Tôi nói, Tiêu Nhân là con gái anh không thể nhường chút sao? Cứ đối đầu với cô ấy?” Hạ Băng Khuynh nhìn anh một cái mang ý ai oán nồng đậm.
“Anh tại sao phải nhường? Cô ta nói lời khiến anh không thoải mái thì tức giận không nên sao?” Mộ Nguyệt Sâm vẫn còn giận chưa nguội.
“Cứ tức giận sẽ nhanh già. Đến lúc đó chưa già đã yếu, 30 tuổi mang bộ dạng 50 tuổi, anh chịu không?” Lời nói hình như có chút đạo lí của Hạ Băng Khuynh khiến mi tâm Mộ Nguyệt Sâm thả lỏng chút.
“Anh chưa già đã yếu có liên quan gì đến em? Em không phải nên cùng với Tiêu Nhân cười anh trở nên xấu xí sao?”
Càng quan tâm thì khi nghe lời liên quan đến mình càng thấp thỏm.
Cho nên Mộ Nguyệt Sâm mới chọn bộ dạng lạnh lùng làm ngụy trang.
“Tôi chỉ sợ bác trai bác gái tổn thương, ai quan tâm anh” Cô không tự nhiên sờ cổ, biểu cảm không tự tại.
Mộ Nguyệt Sâm thấy động tác này của cô lập tức hiểu ra.
Chút vui vẻ nhàn nhạt thuận theo máu huyết từng chút chui vào trong tim.
Ở đó lan tỏa ngọt không nói thành lời.
- -------- ----------