Hạ Băng Khuynh xấu hổ tức giận cực kỳ: “Thần kinh, thả tôi ra, thả tôi ra---”
Cô dùng hết sức phản kháng, nhưng sức lực cơ thể đang dần mất đi.
Người xung quanh của nổi hứng, đều cười không kiêng kị.
Không ai phát hiện biểu cảm của Mộ Nguyệt Sâm có bao nhiêu khủng bố.
“Thả tôi đi---”
Âm thanh của Hạ Băng Khuynh từ tức giận sang vô lực cầu xin.
Thế giới sặc sỡ muôn màu trước mắt cô trở nên cong quẹo, lòng cô không chịu nổi, cơ thể run rẩy, mắt đỏ lên, rất khủng hoảng, rất sợ hãi.
“Trước tiên để anh thử coi mùi vị của mỹ nhân nhỏ ngon không!”
“A, không cần, Mộ Nguyệt Sâm----”
Cô bị dọa đến kêu lên, không thể khống chế, trong tiềm thức, cô gọi lớn tên anh.
Anh sẽ đến cứu cô.
Anh sẽ đến.
Nam nhân vốn muốn hôn cô nghe cô la, động tác dừng lại, mà trong phòng vốn ồn ào, đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh tỉnh, cả đám đang xem kịch đến chấn động.
Mọi người thuận theo âm thanh nhìn qua, nhìn Mộ Nguyệt Sâm ngồi ở giữa, anh đặt mạnh ly rượu xuống bàn thủy tinh pha thép, lúc tay lấy ra, ly đã bị nát ra.
Rốt cuộc là dùng bao nhiêu lực, mới có thể bóp nát 1 cái ly như vậy.
Nghĩ đến liền khiến lòng người lạnh lẽo.
Trong phòng bao, không còn tiếng động.
Mộ Nguyệt Sâm từ sofa đứng lên, thần sắc lạnh lùng sát khí đi về trước.
Nam nhân ôm Hạ Băng Khuynh hình như cũng ý thức được gì đó, lập tức lỏng tay: “Cái đó, Mộ tổng à, tôi không biết ngài thích loại này, vậy có thể để ngài chơi trước!”
1 chữ chơi, khiến Mộ Nguyệt Sâm càng u ám.
Khoảng cách gần vậy, Hạ Băng Khuynh cũng có thể thấy rõ người trước mắt.
Cái gì cũng không nghĩ, cô xông vào lòng anh, ôm chặt anh: “Mộ Nguyệt Sâm, sau này tôi sẽ nghe lời, cũng không khiến anh tức giận nữa, cứu tôi với---”
Cô nắm lấy áo anh, run rẩy trong lòng anh.
Cô bị dọa hỏng rồi.
Thật sự bị dọa hỏng rồi.
Trước sự chấn động của mọi người, Mộ Nguyệt Sâm cởi áo ngoài đắp lên người cô, ôm lấy vai co, dùng ngón tay chải tóc mai cho cô, cực kỳ dịu dàng.
Có ai thấy qua Mộ tam thiếu dịu dàng ôn nhu như vậy.
Nữ nhân trong phòng đều ganh tị không thôi, cần phải biết bao nhiêu phụ nữ dùng hết mọi thủ đoạn, chỉ để có được sự chú ý của anh, nhưng không ai thành công, dù cho là mỹ nữ đẹp nhất thành anh cũng lười nhìn 1 cái.
Cô gái này là thần thánh phương nào!
Hạ Băng Khuynh ngửi được hơi thở của anh, lòng từ từ an tâm, nhưng não vẫn bị say đến hồ đồ, tâm tư cũng ngưng trệ.
Mộ Nguyệt Sâm ôm cô lên.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn nam nhân bên cạnh đang run rẩy, không có tâm trạng nói: “Đừng để tôi thấy anh lần nữa, vĩnh viễn!”
“Mộ tổng, tôi thật sự không biết, nếu biết, cho tôi 100 cái gan cũng không dám, cho tôi thêm 1 cơ hội đi! Nam nhân thấp giọng cầu xin, kinh doanh của hắn đều nhờ Mộ thị.
Nhưng Mộ Nguyệt Sâm không quan tâm cầu xin của anh, ôm Hạ Băng Khuynh rời phòng bao.
Nam nhân phía sau mông chạm đất, những người được gọi là anh em xung quanh và nữ nhân nũng nịu trên người, lúc này đều nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng vô tình, bị Mộ thiếu phán án chết, ở trong giới này không sống được nữa.
Ai bảo hắn dám động bảo bối của Mộ thiếu.
Tầng thượng, gió rất lớn.
Mộ Nguyệt Sâm ôm Hạ Băng Khuynh trên ghế gỗ sát lang can, điểm 1 điếu thuốc.
“Khục khục---” Hạ Băng Khuynh ngạt thở vì khói thuốc ho không ngừng trong lòng anh, mặt nhỏ cũng ngẩng lên.
Dưới ánh trăng, nhan sắc anh càng khuynh thành.
Khói thuốc làm cho hình ảnh anh thêm mơ hồ, không thực.
Trong im lặng, cô nhìn mặt anh, từ từ di chuyển tầm mắt. chắc đây là mơ.
Mộng đẹp hay là ác mộng.
Trong vô thức, cô đưa tay, sờ mặt anh.
Lành lạnh.
Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu, ôm cô cao hơn 1 chút, thu nhỏ khoảng cách giữa hai người.
Ánh mắt giao nhau.
Hô hấp 2 người trở nên nóng hơn.
“Nếu em thích tôi, thì hôn tôi?” Âm thanh ái muội, mang theo dục vọng sâu thẳm, còn có hy vọng!
- -------- ----------