Giải thích của Hạ Băng Khuynh khiến Tiêu Nhân bừng tỉnh.
“Quả nhiên phúc hắc nhất, vĩnh viễn là người thông minh nhất”
Cô than thở, đầu nhỏ không ngừng lắc.
Hạ Băng Khuynh hiếm khi gật đầu đồng ý cách nói của cô.
Ví như, Mộ Nguyệt Sâm
IQ quá cao, lúc đối với cô luôn có cách đào hố để cô nhảy vô.
Anh không chỉ phúc hắc mà còn cao lạnh.
Nghĩ kĩ, anh thật là toàn thân đều là bệnh
Lúc này Hạ Băng Khuynh không ý thức được bản thân vì một câu đơn giản của Tiêu Nhân mà cô treo Mộ Nguyệt Sâm bên mình, để Mộ Nguyệt Sâm trong tim.
Tiêu Nhân ở bên nhìn cô nhìm chằm chằm Mộ Nguyệt Sâm, nhịn không được thở dài.
Cô thật sự nhìn không thấu tình yêu của bạn thân này.
Ánh mắt cô lần nữa dời sang Quý Tu, tiếng thở dài càng hiển nhiên hơn.
“Ài, tớ và Tu Tu cũng vậy, thật khó khăn”
Cô lắc đầu bất lực nói, “Chỏ có thể cầu mong, tình yêu của mình và Băng Khuynh có thể có kết cục tốt.”
Quý Tu phát giác ra ánh nhìn của cô, nhìn sang.
Thấy mặt cô mất mát trong tim của khẽ chấn động.
Quả nhiên tình yêu thật là thứ kì diệu.
Lúc tâm trạng 4 người triền miên chưa dứt thì 3 người Ôn Nhã Liên đã chuẩn bị xong.
“Tớ đếm đến 3, cùng chạy” Ôn Nhã Liên nói lớn khiến tâm trạng của Cố Quân Thụy và Quản Dung Khiêm ở bên đều được nâng cao.
Đợi anh đếm đến 3.
Đáng tiếc
“3!” Ôn Nhã Liên đếm một tiếng cả người như tên bắn nhanh chóng phóng đi.
Cố Quân Thụy và Quản Dung Khiêm ở sau còn làm tư thế chuẩn bị, ngây người tại chỗ.
Đợi Ôn Nhã Liên tay cầm mì bắt đầu nấu nước họ mới phản ứng lại.
Thế là họ kêu la muốn đem Ôn Nhã Liên đi hủy diệt.
Nhìn bộ dạng đấu đá của họ, miệng Hạ Băng Khuynh nở nụ cười ngày càng dịu dàng.
Như là mấy anh em cãi nhau trong nhà vậy, rất vui.
“Em thích cảnh này sao?” Giọng của Mộ Nguyệt Sâm đột nhiên xuất hiện bên tai cô.
Cơ thể cô cứng nhắc lập tức quay người đi.
“Trả lời anh”
Nếu cô thích anh sẽ dùng hết sức để cô tiếp tục vui vẻ hơn.
Cô nhíu mày không vui vì giọng như tra hỏi của anh.
Nhưng cô thật sự thích không khí này
Như 2 năm trước, cách tiếp xúc với bạn của anh rất thả lỏng vui vẻ.
Nhưng cô không thể tham luyến.
“Tôi chỉ cảm thấy, Ôn Nhã Liên quá giảo hoạt không có ý khác” Cô che giấu nhịp đập con tim, cực kỳ lạnh lùng nói.
“Băng Khuynh, em rõ ràng thích cảm giác này tại sao không thừa nhận?”
Anh hỏi lại như pháo hoa chấn động khung trời của cô.
Câu này của anh như đang nói: Hạ Băng Khuynh, em rõ ràng thích anh sao không chịu nói rõ?
Cô nên giải thích thế nào? Mới khiến mình trở nên như rất bình thản?
“Nếu thích đều phải thừa nhận phải có được thì cả thế giới này đều là của tôi rồi.” Cô bình thản nói, giải thích đề khó lần này.
Sắc mặt anh khó coi không chấp nhận câu nói của cô.
“Nhưng nếu không chấp nhận người khác vĩnh viễn không biết tâm ý của em” Anh tích cực biện giải cho mình.
Nhưng cô chỉ xua tay bộ dạng không quan tâm.
“Cô gái nhỏ trước đây luôn để lộ cảm xúc đã biến mất trong kí ức rồi. Tôi bây giờ thích che giấu cảm xúc không nói cho bất kì ai”
“Đây là quyền lợi của tôi, càng là tự do của tôi.”
- -------- ----------