Tiêu Nhân thấy mọi người chú ý đến Quý Tu của mình lập tức giận lên.
“Không được coi! Các người không được coi Tu Tu của tôi!” Cô mở 2 tay ra, chắn Quý Tu ở sau mình.
Động tác này càng khiến mọi người cười bạo. Đến Quý Tu cũng không biết nên khóc hay cười.
Anh cũng đâu phải cô gái nhỏ, có gì không nhìn được chứ?
Nghe mọi người cười, Tiêu Nhân bĩu môi, “Không nói với các người! Tôi mang Tu Tu đi trước!”
Nói xong cô kéo Quý Tu đi lên lầu 2.
Quý Tu vốn muốn phản kháng, nhưng sợ tổn thương con tim yếu đuối của cô, cho nên mím môi nhịn sự trêu cười của mọi người theo Tiêu Nhân lên lầu 2.
Bây giờ chỉ còn 7 người, trong phòng khách cười không ngừng.
“Em gái Tiêu Nhân chắc có thể giải quyết vấn đề của thầy Quý, mọi người không có ý kiến chứ? Hử?” Khương Viên nhìn những người còn lại, âm đuôi mang ý uy hiếp nồng đậm.
Thấy không ai nói gì thì hài lòng vỗ tay. Lúc chuẩn bị kết thúc thì Hạ Băng Khuynh đột nhiên lên tiếng.
“Em còn rất nhiều việc chưa làm xong cho nên sợ không thể cùng mọi người.” Cô nhìn Khương Viên, nói một chữ dùng một lần.
“Nhưng Quý Tu cũng không về, em gái Băng Khuynh về làm gì? Em không phải đồ đệ của anh ta sao?”
Thật kì lạ, trưởng bối cũng không về, đồ đệ nhỏ như cô về làm gì?
Muốn ngủ với tử thi
Khẩu vị không nặng vậy chứ?
“Thầy Quý có thể ở lại, vì thầy không có chuyện gấp. Mà em vì có đồng nghiệp vừa gọi, em chịu trách nhiệm kiểm thi cho nên em cần đi.”
Hạ Băng Khuynh nói rất bình thản như chuyện cô nói không phải rất gấp.
Nhưng trong tim cô sớm đã sóng gió nổi lên.
Cô mới không muốn ở đây 1 đêm với Mộ Nguyệt Sâm.
Cô sợ qua đêm nay phát sinh tình cảm khó dự liệu, như mấy đêm trước vậy. Cô cũng không biết tim mình có thể kiên trì bao lâu, lại sản sinh những suy nghĩ không nên có.
Cho nên cô nói lời này là nói dối.
Khương Viên có chút khó xử.
Nếu để Hạ Băng Khuynh về, Quý Tu nhất định cũng về. 9 thiếu 2, chơi không còn ý nghĩa, điên cuồng của tối nay cũng mất đi.
Nhưng không để Hạ Băng Khuynh về, vạn nhất kiểm thi thật sự là chuyện nghiêm trọng thì sao?
Cho nên Khương Viên cũng không biết nên đồng ý không.
“Vấn đề rất nghiêm trọng?” Mộ Nguyệt Sâm kịp thời nói, giải thoát cô khỏi khó khăn.
Hạ Băng Khuynh khẽ gật đầu, “Uhm, khá nghiêm trọng”
Trong lòng lại đang nói: Nghiêm trọng cái mông, căn bản không có chuyện này, nghiêm trọng cái gì?
Môi mỏng Mộ Nguyệt Sâm mím lại, “Vậy anh cùng em về” Lời vừa dứt, liền đi lên chuẩn bị lên lầu thu đồ.
Ai ngờ thay đổi sự bình thản lúc nãy, liền xua tay: “Không cần, tôi tự về là được, anh vẫn là ở lại chơi với mọi người.”
Lời vừa dứt thì ánh mắt Mộ Nguyệt Sâm liền trở nên kì quái.
“Tại sao không muốn anh đi cùng?” Mắt anh sáng lên, ngữ khí nghiêm túc lên.
Khương Viên 4 người, nhìn thấy tình hình không đúng lập tức âm thầm lui đi.
Dựa trên quan hệ giữa Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh bây giờ, bọn họ ở đây nhất định thành nạn nhân.
Cho nên, vẫn là chuồn lẹ cho lành.
“Không cần thiết, tôi 1 mình là được. Anh cùng tôi đi không tiện.” Cô tùy ý tìm lí do, muốn cho qua nó.
Nhưng Mộ Nguyệt Sâm sẽ ngốc vậy?
“Sao không tiện? Nói xem”
- -------- ----------