“Thế nào? Nghĩ xong chưa? Có về hay không?” Chân dài của anh bước rất quy luật, chậm rãi đi bên cô.
“Vẫn chưa xác định, tôi nói để tôi nghĩ đã.” Cô trợn mắt sau đó tiếp tục đi về trước.
Nhưng người chân dài đi vẫn nhanh hơn.
Chưa đợi cô đi được 2 bước Mộ Nguyệt Sâm đã theo kịp.
“Em đã nghĩ lâu vậy còn chưa xong sao? Nhanh nói anh biết, anh mới có thể gọi chị dâu, chúng ta mới sắp xếp tốt hơn.”
“Không gấp, đợi tôi nghĩ xong thì tự gọi nói chị, không cần anh ở trung gian chuyển lời.” Cô ném một câu liền đi về trước còn cố ý tăng nhanh tốc độ.
Mắt Mộ Nguyệt Sâm lạnh đi, dừng tại chỗ không đi theo.
Sau lưng, mấy người đi lên.
“Sao rồi? Em gái Băng Khuynh sao đi nhanh vậy? Có phải cậu bắt nạt người ta rồi?” Cố Quân Thụy đụng vai anh, giảo hoạt trong mắt không hề che giấu.
Dù sao, bộ dạng trước đó Hạ Băng Khuynh ngồi kế cậu ta họ nhìn rất rõ.
Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, “Trong mắt cậu tôi chỉ biết bắt nạt người khác?”
Anh cười lớn, “Cậu còn biết trừng người khác!”
Câu này khiến mấy người phía sau cười lớn.
Hạ Băng Khuynh hừ lạnh một tiếng, nâng chân dài đuổi theo Hạ Băng Khuynh.
Không lâu sau anh lần nữa theo kịp cô.
Hạ Băng Khuynh nhìn Mộ Nguyệt Sâm bên cạnh, có chút bất lực. Người đàn ông này, chân dài có gì đáng khoe chứ? Sao cứ đi theo cô?
“Mộ Nguyệt Sâm, tôi hi vọng anh nhớ rõ lời hứa. Nếu anh phản lại, chuyện về ăn tết anh đừng mong nữa.”
Cô nhắc nhở một câu, quay mắt lại liền nhìn thấy cửa sân bay.
Cô đeo kính râm che nửa mặt, mặc áo khoác to dài che đùi, căn bản không nhìn ra là ai.
Mộ Nguyệt Sâm mặc còn giản dị hơn. Áo khoác len xám đậm, và đồ tây đen được làm thủ công tinh tế, cộng thêm nón và kính râm. Nếu không nhìn kĩ căn bản không thể phát hiện thân phận của anh.
Đương nhiên, thứ phát ra ánh sáng thì khó mà che giấu được. Đây cũng là nguyên do bây giờ anh bị một đám cô gái trẻ si mê vây quanh.
Đến Hạ Băng Khuynh cũng bị ‘yêu ai yêu cả đường đi’ mà được chú ý đến.
Dù không biết họ là ai nhưng nhìn khí chất xuất chúng của Mộ Nguyệt Sâm họ vẫn bất giác vây lấy.
Đương nhiên vẫn không khoa trương đến chen chúc nhau.
“Nếu em còn không nói đáp án chúng ta sẽ bị phát hiện thân phận đó. Đến lúc đó không ai chạy thoát.”
Anh đến gần bên tai nhỏ tiếng nói. Hơi thở ấm ướt khiến tai cô tê dại.
Người đàn ông này, có độc!
“Tôi có thể bắt xe về.” Nói xong cô chuẩn bị vẫy xe.
Mộ Nguyệt Sâm cười tà, “Em nhìn tình hình này có thể kêu xe không?”
Hạ Băng Khuynh nhìn qua liền phát hiện mấy cô gái si mê đã vây kín. Da đầu cô tê dại, có chút không biết xử lý tình huống hiện giờ như thế nào.
“Vậy phải làm sao?” Cô cầu cứu nhìn anh.
Anh vẫy tay, cô đưa tai qua.
Chỉ thấy anh mê hoặc nói một câu, “Về nhà ăn tết đi, anh không phản lại lời hứa đâu.”
Lần này, Hạ Băng Khuynh lên xe của Mộ Nguyệt Sâm là kết thúc.
Đợi Tiêu Nhân bọn họ ra thì thấy họ cứ thế rời đi.
“Thật ngốc.” Cô nỉ non một câu, trong ngữ khí mang sự quan tâm nồng đậm.
Xe đến cửa nhà, chú quản gia đứng bên cửa xe đợi Mộ Nguyệt Sâm xuống. Chỉ là tại sao tam thiếu lại mặc giày con gái?
- -------- ----------