Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 902

Ôn Tử Tích liếc nhìn anh một cái rồi trách: “Người này cũng quá không lễ phép rồi, thật khiến người khác ghét bỏ.”

Mộ Nguyệt Bạch ngồi ở ghế lái lạnh lùng hừ một tiếng, “Cũng không biết ai không lễ phép, thật khiến người khác ghê tởm.”

Anh không chút lưu tình châm biếm khiến mặt Ôn Tử Tích cứng lại.

“Anh nói ai?” Cô tùy tiện để con ở ghế sau, ngồi ở vị trí ghế phụ, đưa tay ra “Từ sáng đến tối ôm con mệt chết, Nguyệt Sâm sao ngày càng tàn nhẫn rồi?”

Lời ai oán của cô khiến Mộ Nguyệt Bạch châm biếm một cách trực tiếp hơn.

“Người ta không phải ngày càng tàn nhẫn mà cô trong lòng cậu ta, đều bạn cũng không phải, cho nên cậu ta căn bản không cần thể hiện nét mặt vui vẻ với cô.”

Hiện tượng đơn giản này, sao Ôn Tử Tích cũng không hiểu chứ?

“Anh tưởng tôi ngốc sao? Nguyệt Sâm lạnh nhạt với tôi là vì Hạ Băng Khuynh luôn nói xấu tôi ở bên tai anh ấy, khiến anh ấy có thành kiến với tôi. Yên tâm, thời gian sau anh ấy sẽ khôi phục lại như trước thôi.”

Ngữ khí tự tin của Ôn Tử Tích khiến Mộ Nguyệt Bạch cạn lời.

“Có phải cô sinh con rồi nên ý thức bị hỗn loạn?” Anh nhíu mày nhìn cô.

Nếu không phải thấy Ôn Tử Tích trước đây được coi là thông minh linh hoạt, suy nghĩ rõ ràng, thì anh tuyệt đối không hợp tác với cô. Bây giờ xem ra, sao anh thấy hợp tác với cô lại có chút nguy hiểm rồi?

“Im miệng!”

Lời anh vừa dứt, liền nghe tiếng hét lên của Ôn Tử Tích.

Câu này khiến mắt anh đột nhiên u tối, hiện lên tia máu tàn nhẫn.

“Cô kêu ai im miệng?” Giọng lạnh lẽo của anh như nổ tung bên tai cô.

Toàn thân cô nổi da gà, lúc này lập tức ngồi thẳng. Dường như, lời nói của anh cực kỳ khủng bố.

“Tôi” Cô muốn giải thích, lại phát hiện sợ đến không nói nỗi 1 câu.

Mộ Nguyệt Bạch bây giờ không hề giống bộ dạng trước đây. Anh bây giờ, âm hiểm, tàn độc, rất giống nhân vật phản diện trong phim, khiến cô từ đầu đến chân đã sợ hãi.

“Cô cái gì? Ôn Tử Tích tôi nói cô nghe, tôi có thể hợp tác với cô để đuổi Băng Khuynh đi, vậy cũng có thể hợp tác với Băng Khuynh để đuổi cô đi. Tôi khuyên cô, tốt nhất đừng chọc tôi nếu không tự biết hậu quả.”

Mộ Nguyệt Bạch nói xong, ngồi về ghế lái. Sau đó, đạp ga chuẩn bị chạy.

Nhưng Ôn Tử Tích lúc này như đột nhiên sực tỉnh, nắm lấy tay anh, bắt đầu cầu xin: “Cầu xin anh Mộ Nguyệt Bạch, nhất định phải đuổi Hạ Băng Khuynh đi! Chỉ cần đuổi cô ta đi, tôi cái gì cũng nghe anh.”

Tâm trạng cô kích động, nói lời hứa bậy.

Môi Mộ Nguyệt Bạch giương lên độ cong nguy hiểm: “Bây giờ không phải cô cái gì cũng nghe theo tôi rồi sao? Cho nên, mời Ôn tiểu thư làm tốt bổn phận, nhớ rõ chuyện lát nữa nên làm. Biết chưa?”

Anh nhấn mạnh hỏi, cô lập tức gật đầu không ngừng.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ nghe anh.”

Mộ Nguyệt Bạch nhìn biểu cảm kinh sợ của cô, cực kỳ hài lòng. Nhưng, anh nhìn tay mình, mày kiếm nhíu lại.

“Buông tay”

Anh vừa nói xong, cô liền thả lỏng tay rồi rút tay về.

Mặt nghiêng của anh lạnh lẽo không lộ chút biểu cảm. Cô ở bên 2 tay đan chặt, ngồi không yên ổn.

Xe dần chạy dưới trời xanh mây trắng.

Mỗi người giữ cho mình bí mật và mưu kế, dưới trời xanh dần nảy nở.

Mà những người sắp bị hại vẫn không cảm nhận được gì.

- -------- ----------
Bình Luận (0)
Comment