Có thang máy không đi, tại sao phải đi cầu thang?
“Cầu thang ít người, tôi không muốn bị người ta thấy chúng ta đi chung, nếu không đến lúc đó tin đồn bậy bạ, rất khó nghe.” Cô tùy ý giải thích, tiếp tục đi về trước.
Mà Ôn Tử Tích do dự một lúc mới quyết định mở cửa phòng, để Mộ Tuyên Nhất vào, sau đó đi theo đường vừa nãy Băng Khuynh rời đi.
Quán cafe.
Vì mọi người đều về nhà ăn tết nên cafe trong khách sạn rất ít người.
“Có chuyện gì, cô cứ nói đi.” Ôn Tử Tích uống miếng cafe, nhẹ giọng nói.
“Cũng không chuẩn bị tí? Khả năng chịu đựng tâm lí của cô trở nên mạnh như vậy rồi?” Hạ Băng Khuynh có chút trêu chọc hỏi.
Ôn Tử Tích trước đây, đối với chuyện của cô luôn rất nóng giận.
“Khả năng chịu đựng của tôi luôn rất tốt. Có chuyện gì cứ nói, tôi còn về trông Tuyên Nhất.” Cô nói mấy câu lại nhắc đến Mộ Tuyên Nhất, xem ra thật sự coi con là bùa hộ mệnh của mình.
Hạ Băng Khuynh bất lực, nhưng cũng không thể nói gì. Vừa nãy tính nói chuyện chính lại bị cô ngắt lời.
“Tôi quên Hạ tiểu thư không hiểu cảm giác của người con đang đợi ở nhà, xin lỗi.” Ngữ khí của cô không chút ý xin lỗi.
Hạ Băng Khuynh hít sâu mấy hơi, mới áp chế sự buồn phiền trong lòng, bắt đầu nói.
“Tôi tìm cô là muốn kêu cô chủ động rời khỏi Mộ Nguyệt Sâm.” Cô không tính vòng vo, cho nên vừa nói liền nói ra mục đích của mình.
Ôn Tử Tích mặt kinh ngạc một cái, rồi bắt đầu tức giận.
“Chủ động rời khỏi? Hạ tiểu thư, cô thật đáng giá cao bản thân. Cô nghĩ cô có gỉ có thể khiến tôi rời đi?” Ôn Tử Tích bắt chéo chân, ngón tay thon khẽ lắc ly cafe.
Bộ dạng lười biếng gợi cảm, không giống biểu cảm không có não xuất hiện mấy ngày nay.
“Cô muốn tôi có gì? Ôn Tử Tích, chuyện sinh con của cô báo chí chưa biết đúng không? Cô cảm thấy nếu tôi nói chuyện này ra, họ sẽ thế nào?” Hạ Băng Khuynh cũng không yếu thế, 2-3 lời liền nắm quyền chủ động trong tay.
Tuy cô thật sự không biết uy hiếp, nhưng vì hạnh phúc của mình và sự nhờ vả của Tân Viên Thường, cô vẫn cố gắng nói lời không giống lời mình sẽ nói.
“Cô muốn công khai?” Ôn Tử Tích không bình thản được nữa.
“Uhm” Hạ Băng Khuynh khá bình tĩnh.
“Cô dám không? Sau lưng tôi có Ôn gia, có anh trai và bạn của Nguyệt Sâm. Nếu cô nói ra, cô cảm thấy mình có thể nói chuyện rõ với Ôn gia, anh trai tôi và Nguyệt Sâm không?”
Thái độ tự tin của Ôn Tử Tích khiến Hạ Băng Khuynh cười chế giễu.
“Tuy tôi không thể nói với Ôn gia nhưng có người có thể.” Cô nhìn ra sau một cái, đợi người đó xuất hiện.
Ôn Tử Tích nghi ngờ.
Ai có thể nói?
Ôn Tử Tích nhìn hướng Hạ Băng Khuynh nhìn, lại nhìn thấy người ngoài dự đoán của cô.
Sao lại là bà ta?
Bà ta không phải rất thích mình và Mộ Tuyên Nhất sao?
Sao có thể?
“Ôn tiểu thư, tôi nghĩ, tôi chắc làm được. Nhưng trước đó tôi muốn mang Tuyên Nhất đi xét nghiệm DNA. Tôi nghĩ, đợi kết quả ra rồi tôi liền có thể nói chuyện rõ với Ôn gia.”
“Bác gái, bác đang nghi ngờ huyết thống của Tuyên Nhất?” Ôn Tử Tích cười kín kẽ.
Tân Viên Thường đi qua, ưu nhã ngồi bên Hạ Băng Khuynh.
- -------- ----------