Hạ Băng Khuynh nhìn anh 1 cái, lập tức k tự nhiên quay đầu đi.
Mặt nóng lên.
Ngực bị anh chạm vào như để lại ấn dấu nóng rực, tim đập loạn.
Mộ Nguyệt Bạch quay người liếc nhìn Mộ Nguyệt Sâm, sâu trong mắt ôn nhu mang sự sắc bén khẽ híp lại, tâm tư kín đáo: “Trưa rồi, ăn trưa thôi.”
“Được!” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt đáp, bình thản, nhìn vào như tâm trạng rất tốt, hoàn toàn khác lúc nãy.
3 người đi ra khu vui chơi.
Đi đến cửa, Hạ Băng Khuynh như đang chạy trốn đi về xe của Mộ Nguyệt Bạch.
Mộ Nguyệt Bạch đi về bên còn lại, hứng thú nói: “Sao chạy gấp thế, sợ Nguyệt Sâm ăn em!”
Ăn?
Đầu Hạ Băng Khuynh lóe lên hình ảnh Mộ Nguyệt Sâm hôn cô trên đu quay.
Lúc này, mặt đỏ lên.
Anh thật sự “ăn” cô rồi!
Cơ thể như bị lửa đốt với nóng lên.
Bất an động đậy, chột dạ đáp: “Không không có, em đói rồi, muốn nhanh ăn cơm.”
“Thì ra là vậy!” Mộ Nguyệt Bạch cười nhẹ, 1 câu 2 ý, thần sắc càng cao thâm.
Anh Nguyệt Bạch chắc không phát hiện gì chứ!
Không phải anh ở dưới nhìn thấy họ bao trên làm gì rồi!
Quá mất mặt!
Vỗ vỗ mặt nóng của mình, nghĩ kĩ lại cảnh lúc này, lòng tự nhiên ngọt ngào, sau đó có cảm giác lí trí lập tức bị hủy diệt.
Rời khu vui chơi, xe dừng ở trung tâm thành phố.
Mộ Nguyệt Sâm lái ở trước, anh dẫn đến 1 nhà hàng.
Bên trong im lặng, trang bị rất tinh tế.
Vừa vào, quản lí nhà hàng cười ra đón, cung kính chào hỏi, tìm 1 nơi tốt gần cửa sổ cho họ.
Hạ Băng Khuynh âm thầm đi theo.
Sau khi ngồi xuống giả bộ lấy menu coi, bộ dạng nghiêm túc, thực tế, cô không nhìn gì trên đó, tự nhiên, cũng không phát hiện mình cầm ngược menu.
“Nha đầu nhỏ, em cũng coi nửa ngày rồi, coi ra được gì chưa?” Mộ Nguyệt Sâm đến gần, nhìn menu bị ngược, không biết nên khóc hay nên cười.
“Còn đang coi, nhiều loại quá, em đang nghiên cứu nghiên cứ.” Hạ Băng Khuynh giả bộ trấn tĩnh đáp.
“À---” Mộ Nguyệt Sâm kéo dài ngữ âm, sau đó lại nói: “Vậy em đọc cho anh nghe, trên đó có những gì?”
“Anh cũng có menu mà, tự coi đi.”
“Không, không, menu của anh với em khác nhau, của em thú vị hơn, không lẽ em không phát hiện?”
Có ý gì?
Menu có gì không giống?
Hạ Băng Khuynh nhìn kỹ trên menu.
Chữ tiếng anh bị ngược làm cô ngây người 1 lúc, sau đó mới phản ứng lại.
Cô nhanh chóng lật ngược lại.
Tiêu rồi!
Từ từ ló đầu ra khỏi menu, nhìn Mộ Nguyệt Sâm và Mộ Nguyệt Bạch, và phục vụ đang đứng ở bên nhìn cô.
Phục vụ đã không nhịn được ý cười nơi khóe miệng.
“Thật lợi hại, ngược vẫn coi được, đủ chứng minh trình tiếng anh của Băng Khuynh nhà ta tốt cỡ nào, anh Nguyệt Bạch cũng không giỏi bằng em!” Mộ Nguyệt Bạch híp mắt, ôn nhu sủng nịch sờ đầu Hạ Băng Khuynh.
“Haha!” Hạ Băng Khuynh ngại ngùng cười, dù anh Nguyệt Bạch an ủi cô vậy, nhưng cô như cũ biết mình ngây ngốc cỡ nào.
Quẫn bách!
Tại sao cô lại ngốc như vậy!
“Muốn ăn gì tự kêu đi!” Mộ Nguyệt Sâm dùng tay nhẹ bắn lên trán cô, mắt mang ý cười.
- -------- ----------