Giang Tùy Chu bị Hoắc Vô Cữu hỏi đến nỗi trong lòng hồi hộp, tiếp đó liền sinh ra vài phần may mắn.
Quả nhiên vậy? Kế sách của y không hề sơ sót, biết rằng có khả năng trong lòng Hoắc Vô Cữu vẫn luôn ôm hoài nghi với y, tuyệt đối sẽ không tin tưởng chính mình chỉ muốn bảo vệ cái mạng dưới tay Hậu Chủ mà thôi.
Đích thực y không phải vì muốn bảo vệ cái mạng từ tay Hậu Chủ, suy cho cùng tuy Hậu Chủ hay giày vò y, nhưng sẽ không giày vò y đến chết.
Y muốn, đoạt lại cái đầu của mình từ dưới con dao mổ của Hoắc Vô Cữu.
Bất quá việc này đối với Hoắc Vô Cữu mà nói, không có gì khác biệt cho lắm.
May là hiện giờ đã nói ra.
Giang Tùy Chu nghĩ thầm.
Nhìn Hoắc Vô Cữu càng ngày càng nhíu chặt lông mày, Giang Tùy Chu tin rằng, chắc chắn là bởi vì bản thân mình vẫn chưa có được tín nhiệm từ hắn, khiến trong lòng Hoắc Vô Cữu vẫn còn hoài nghi về lời nói của mình.
Đây cũng là lẽ thường tình.
Chung quy đối với Hoắc Vô Cữu mà nói, vô luận mình như thế nào thì cũng vẫn là người ở phe địch, bản thân mình vừa nói ra hắn đã tin tưởng thì mới là kỳ quái.
Nghĩ như vậy, biểu tình Giang Tùy Chu vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh, nói: “Bổn vương biết, có lẽ ngươi sẽ không tin lời bổn vương nói, dù sao chuyện này đối với ngươi mà nói, như thế nào cũng có chút hoang đường.
Nhưng mà……”
Hoắc Vô Cữu bỗng nhiên lại mở miệng.
“Ta tin.” Thanh âm hắn vững vàng, nhưng tựa hồ lại lạnh hơn ngày trước một chút.
Giang Tùy Chu sửng sốt: “Bổn vương muốn nói……”
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu giương mắt nhìn y, nói: “Hợp tác, ngươi muốn nói, chính là hợp tác, đúng không?”
Giang Tùy Chu gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà……”
Nhưng mà lời này nói từ trong miệng Hoắc Vô Cữu ra, sao lại có chút kỳ quái khó nói nên lời nhỉ?
Liền thấy ánh mắt Hoắc Vô Cữu trầm lắng mà nhìn y, chậm rãi nói tiếp: “Ngươi tận lực che chở cho ta, ta nhìn ra được, tuy không biết vì sao ngươi lại có lòng tin với ta như vậy, nhưng nếu thực sự có một ngày theo như lời ngươi nói kia, ta cũng sẽ không lấy oán trả ơn.”
Giang Tùy Chu ngơ ngác mà nghe.
Lời Hoắc Vô Cữu nói hợp lý tới từng câu từng chữ, phù hợp với đặc tính quang minh lỗi lạc của hắn, cũng là thái độ mà Giang Tùy Chu vẫn luôn muốn thực hiện được.
Nhưng mà……
Trong lòng Giang Tùy Chu luôn cảm thấy quái quái, không biết tại sao lại thế này, rõ ràng là lời hay, nhưng được nói ra từ miệng Hoắc Vô Cữu, luôn cảm thấy có loại nói không nên lời chất chứa, thậm chí mang theo hai phần hàn ý lạnh thấu xương.
Giang Tùy Chu đang sững sờ, liền thấy Hoắc Vô Cữu nhàn nhạt liếc mắt nhìn y, hỏi: “Yên tâm chưa?”
Giang Tùy Chu ngơ ngác gật gật đầu.
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu không rõ ý vị mà nhìn y một cái, tiếp đó buông chiếc đũa trong tay xuống, một tay đè trên xe lăn, chuyển phương hướng, lập tức đi mất.
Một lát sau Giang Tùy Chu mới hồi phục tinh thần.
Y cầm lấy chén trà trên bàn, như có điều suy tư mà uống một ngụm.
Y không nghi ngờ Hoắc Vô Cữu sẽ lật lọng, nhưng mà……
Suy nghĩ một lát, y lắc lắc đầu.
Có lẽ là bởi vì, loại người đi chinh chiến sa trường, đánh giặc như bọn họ, thời điểm hứa hẹn cùng người khác, đều luôn lạnh băng hung hãn như vậy.
——
Suốt cả đêm Hoắc Vô Cữu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Hoang đường?
Quả thật, y là một thân vương địch quốc, tuy rằng tình cảnh không được tốt, nhưng vẫn được sống trong nhung lụa, ít nhất thì không phải lo về tính mạng.
Một người như vậy, cư nhiên lại nói ra lời ký thác hy vọng với tướng lĩnh của địch quốc, thậm chí còn muốn hợp tác cùng một tên tù binh tàn phế, đích thật rất hoang đường.
…… Nhưng hoang đường đến thế, vậy mà hắn cũng tin sao?
Hoắc Vô Cữu chỉ cảm thấy bản thân mình bị quỷ thần ám xuống đầu, rõ ràng tâm trí hết sức bình thường, nhưng hết lần này đến lần khác, khi có chuyện gì liên quan tới Tĩnh Vương kia thì đều như bị đánh hôn mê, không đầu không đuôi mà hoa mắt chóng mặt.
Xem ra hiện giờ, đối với lời nói của thái giám kia, rõ ràng y chỉ qua loa lấy lệ, mà những việc che chở mà y làm, giống như y nói, cũng chỉ là vì không muốn để Giang Thuấn Hằng được toại nguyện.
Tại cõi này, y không có chỗ để nương tựa, ký thác hy vọng trên người mình, cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng chính mình lại cứ cố tình mơ màng hồ đồ, chẳng hề đắn đo mà tin lời nói dối kia.
Cả một đêm, cơ hồ Hoắc Vô Cữu không thể nào chợp mắt, trời vừa sáng, liền lập tức để Mạnh Tiềm Sơn thay hắn dọn dẹp, dời sang sương phòng.
Hắn chỉ cảm thấy, bản thân mình nên cảm thấy khuất nhục.
Nhưng cảm xúc tràn ngập trong ngực hắn, tựa hồ không giống như khuất nhục cho lắm.
Có chút chua xót, khiến kinh lạc nơi ngực hắn dần dần tê dại, giống như bị hàng loạt những cây châm nhỏ dày đặc đâm chọc, tuy không quá đau, nhưng lại khiến toàn thân không thoải mái.
Trước đây, hắn chưa từng được thể nghiệm cảm giác “Ủy khuất” là cái gì.
Tiểu viện An Ẩn Đường lớn cực kỳ, muốn tìm một gian phòng trống thoải mái rộng rãi rất dễ dàng.
Hơn nữa Mạnh Tiềm Sơn rất ân cần, chỉ dùng một đêm, đã thu dọn xong gian phòng trống ở phía đông hướng sáng kia.
Gian phòng kia cũng không nhỏ lắm so với nhà chính, ánh sáng vô cùng tốt, là sương phòng phơi nắng tốt nhất trong số những gian phòng.
Mạnh Tiềm Sơn làm những thứ này, có chút tâm tư muốn khiến Hoắc phu nhân vui lên.
Nhưng mà dường như Hoắc phu nhân vẫn luôn không cao hứng nổi.
Vị tổ tông kia vẫn lạnh mặt như cũ, thậm chí dường như khí tràng quanh mình còn dọa người hơn vài phần so với ngày thường.
Tuy Mạnh Tiềm Sơn không biết nguyên nhân bên trong, nhưng cũng biết xem sắc mặt, đưa vị tổ tông này đến nơi, liền vội vàng lui ra ngoài.
Mặt trời dần dần lên cao, Lý Trường Ninh mang theo Ngụy Giai đi tới An Ẩn Đường.
Dược liệu mà ông ta bào chế phải dùng mấy ngày rồi mới có thể cho hiệu quả rõ ràng.
Sau khi bắt mạch cho Giang Tùy Chu, Lý Trường Ninh điều chỉnh mấy vị dược mà y sử dụng, rồi giao phương thuốc cho Mạnh Tiềm Sơn, bảo hắn ta thay Giang Tùy Chu đi sắc thuốc.
Làm xong mấy việc này, hai người bọn họ liền được thị nữ dẫn tới sương phòng mà Hoắc Vô Cữu ở.
Hai người vào phòng, Lý Trường Ninh tùy tiện tìm cái cớ, sai bọn hạ nhân hầu hạ trong phòng đi ra ngoài.
Đợi trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, Lý Trường Ninh mới cầm theo hòm thuốc, đi tới bên cạnh người Hoắc Vô Cữu.
“Hoắc tướng quân.” Ông ta khom người hành lễ với Hoắc Vô Cữu.
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu buông quyển sách trên tay xuống, giương mắt nhìn về phía hai người họ.
“Tướng quân, Lý đại phu tới xem vết thương cho ngài!” Bên cạnh, trên mặt Ngụy Giai mang nụ cười, thay Hoắc Vô Cữu đẩy xe lăn hướng về phía mép giường.
“Tướng quân vẫn chưa biết đúng chứ? Lời mà ngày hôm qua Lý đại phu nói, đều là lấy ra để lừa gạt Tĩnh Vương! Hôm qua ông ta nhìn vết thương cho ngài là biết, loại tàn tật do vũ khí sắc bén gây ra này, ông ta nắm chắc trăm phần trăm rằng có thể trị khỏi cho ngài!”
Hoắc Vô Cữu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn ta.
Ngụy Giai lập tức hiểu rõ ý của hắn, gãi gãi cái gáy, cười nói: “Thuộc hạ biết, khẳng định Vương gia đã sớm đoán được.”
Lại nghe Hoắc Vô Cữu đột nhiên hỏi: “Bệnh của Tĩnh Vương thì sao?”
Hai người trong phòng đều sửng sốt.
Trong lúc nhất thời, Ngụy Giai và Lý Trường Ninh hai mặt nhìn nhau.
Trong lòng bọn họ đều rõ ràng, xem bệnh cho Tĩnh Vương chẳng qua chỉ là ngụy trang, chỉ mượn cái này để đánh vào Tĩnh Vương phủ mà thôi.
Tướng quân hỏi cái này làm gì?
Sau phút lặng im ngắn ngủi, hai người đối diện với đôi mắt đen nhánh của Hoắc Vô Cữu.
“Có thể chữa khỏi hay không, không thể chắc chắn sao?” Hắn hỏi.
Lý Trường Ninh vội nói: “Hồi bẩm tướng quân, bệnh nhược của Tĩnh Vương, là do từ nhỏ bị người hạ dược.
Nếu muốn lập tức chữa khỏi, tuyệt đối không có khả năng, nhưng chỉ cần dùng đúng dược liệu, chậm rãi điều trị, ước chừng ba bốn năm, hẳn là có thể loại bỏ bệnh căn.”
Hoắc Vô Cữu rũ mắt xuống, không nói gì.
Lý Trường Ninh nhìn hắn, lại nhìn Ngụy Giai, trong lúc nhất thời trong lòng khó hiểu.
“Vậy…… Theo ý của tướng quân, ngài muốn tiểu nhân chữa khỏi cho y, hay là không chữa cho y khỏi bệnh?”
Hoắc Vô Cữu dừng một chút, khi nâng mắt lên, trong ánh mắt đã nhiễm hai phần lạnh lẽo.
Hắn muốn sao? Hắn có cái gì mà đòi được mong muốn.
Hắn cùng Tĩnh Vương, hiện giờ chẳng qua chỉ là quan hệ “Hợp tác” mà thôi, về sau bản thân mình chỉ cần bảo vệ y cho tốt, quan tâm y bị người nào hạ dược, bị bệnh gì làm chi?
Nghĩ như vậy, hắn lạnh lùng mở miệng.
“Ta có cái gì mà dám có muốn hay không?” Hắn nói.
Lý Trường Ninh càng không biết phải làm sao.
Liền nghe Hoắc Vô Cữu nói: “Nếu ngươi đến trong phủ y để xem bệnh cho y, mà lại không muốn chữa khỏi cho y, chẳng lẽ chờ y trả thù ngươi sao?”
Trong lòng Lý Trường Ninh run rẩy.
Quả nhiên, ông ta biết ngay, vị Tĩnh Vương kia không phải người hiền lành.
Nhưng mà sao nghe lời này của tướng quân …… Hình như là có ý muốn để y được chữa khỏi?
Lý Trường Ninh đoán không ra, đành phải thuận theo lời Hoắc Vô Cữu nói: “Tiểu nhân đã biết! Tiểu nhân chắc chắn sẽ tận tâm tận lực, chữa khỏi cho Tĩnh Vương!”
Đôi mắt Ngụy Giai trợn cả ra ngoài, hận không thể đá Lý Trường Ninh một cước.
Không nghe tướng quân chán ghét tên Tĩnh Vương kia bao nhiêu sao! Cư nhiên còn nói muốn chữa khỏi cho y, đây là đầu óc du mộc gì vậy!
Lại nghe Hoắc Vô Cữu ừ một tiếng.
“Đừng nói cho y.” Hắn nói bổ sung.
Lý Trường Ninh liên tục đáp ứng.
Ngụy Giai trợn mắt há hốc mồm: “Tướng quân, đây là vì sao?”
Môi Hoắc Vô Cữu giật giật, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Hắn nói như vậy, tất nhiên là đã suy xét đến việc này càng ít người biết càng tốt.
Suy cho cùng nếu muốn chữa khỏi thân thể của Giang Tùy Chu, còn cần thời gian rất lâu, một chốc một lát Giang Thuấn Hằng sẽ chưa thể nhận thấy được.
Nhưng nếu để gã nghe thấy một chút phong thanh, Giang Thuấn Hằng kia nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn cản.
Nhưng mà……
Hắn thay Tĩnh Vương suy xét nhiều như vậy làm gì!
Không hiểu sao lòng ngực Hoắc Vô Cữu dâng lên vài phần bực bội.
Dừng một chút, hắn lạnh lùng nói: “Lấy làm lợi thế, về sau sẽ có ích.”
Trên mặt hai người trước mắt đều lộ ra thần sắc thì ra là thế, người làm tướng quân cờ cao một nước, nhìn xa trông rộng, là cái khó mà người làm thủ hạ bọn họ khó có thể sánh bằng.
Nhưng chỉ có Hoắc Vô Cữu biết, trong lòng hắn hỗn loạn bao nhiêu.
Tĩnh Vương không có mấy ý đồ linh tinh đối với hắn, chỉ muốn cùng hắn hợp tác, với hắn mà nói, hẳn phải là một chuyện nhẹ nhõm đáng để vui vẻ.
Ngay từ đầu đã có chút không vui, chắc chắn chỉ là bởi vì bị lừa gạt giống tên thái giám Mạnh Tiềm Sơn ngu ngốc kia mà thôi.
Nhưng mà, loại cảm xúc này rõ ràng nên quên ngay trong thoáng chốc, thế nhưng theo thời gian trôi qua, lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Hoắc Vô Cữu không nghĩ ra, loại cảm giác như vừa ném mất đồ vật quan trọng gì của mình này, là vì sao.
——
Sáng sớm Giang Tùy Chu tỉnh dậy, liền phát hiện trong phòng mình thiếu một người.
Không thấy Hoắc Vô Cữu đâu cả.
Mạnh Tiềm Sơn nói cho y, Hoắc phu nhân dậy từ sớm, biết gian phòng của hắn đã được thu dọn xong thì đã dọn ra ngoài từ lâu.
Giang Tùy Chu cảm thấy, bản thân mình nên thở phào nhẹ nhõm.
Chung quy, là một người trưởng thành, ai mà không muốn có không gian riêng tư của mình chứ? Bị bắt cùng ăn cùng ở với Hoắc Vô Cữu một thời gian dài như vậy, cho tới hôm nay, cuối cùng loại tra tấn này đã chấm dứt.
Hoắc Vô Cữu dọn đi rồi, trước khi đi, giữa hai người bọn họ cũng đã nói chuyện rõ ràng.
Hoắc Vô Cữu cho y một lời hứa hẹn, y không cần lo lắng bị Hoắc Vô Cữu tự tay gi3t chết nữa, với y mà nói, đáng lẽ phải là ngày vui cùng tới trong cùng một ngày.
Nhưng mà, không hiểu sao y lại có cảm giác thiếu chút gì đó.
Có thể là bởi vì y vừa xuyên tới đây, mới bắt đầu đã bị bắt chung sống với Hoắc Vô Cữu, đồng thời, Hoắc Vô Cữu này lại quá mức an tĩnh không gây việc, chưa hề mang cho y chút phiền toái nào.
Cảnh người này đột nhiên biến mất, khiến y cứ cảm thấy trong phòng có chút trống rỗng, như là thiếu đi gì đó.
Loại cảm giác này quanh quẩn trong lòng Giang Tùy Chu, y không nhận ra được, nhưng đồ ăn sáng lại không tự chủ được mà ăn bớt đi không ít.
Mạnh Tiềm Sơn hầu hạ ở bên lại thấy rõ ràng.
Đợi cho Giang Tùy Chu uống dược xong, bắt đầu ngồi bên mép giường thờ ờ đọc quyển sách, Mạnh Tiềm Sơn liền tiến tới bên cạnh người y, cười hì hì nói.
“Dù sao hôm nay Vương gia cũng không có việc gì, bên ngoài ánh nắng vừa đẹp, không bằng đi ra ngoài phơi nắng, thuận tiện đến sương phòng nhìn xem đại phu kia trị chân cho Hoắc phu nhân như thế nào?”