Cuối Cùng Thì Ta Cũng Có Thể Nhìn Thấy Chữ Viết Kì Quái

Chương 16

Rốt cuộc Quý Trạch An vẫn lựa chọn đi theo, bất quá cậu vẫn luôn không trả lời đề tài này. Cậu an tĩnh đi theo phía sau Du Dịch, cũng không nhìn khắp nơi giống như lần trước. Đi ra từ ghế lô, lần thứ hai xuyên qua một cái hành lang dài khúc chiết, thông qua một cái cổng vòm, sau đó đi qua một cái bình phong, liền tới bên ngoài. Nói là bên ngoài cũng không đúng lắm, nơi này nhiều nhất là hậu viện của trà lâu này, đi qua cái hậu viện này, hẳn chính là chỗ chủ nhân cư trú.

Đi qua cái sân rất khác biệt lại phong nhã này, nam nhân dẫn đường dừng lại, “Du tiên sinh bên này thỉnh, lão bản đang chờ ngay tại bên trong.”

Du Dịch dừng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua Quý Trạch An có chút trơ ra, sau đó bước một bước dài, vượt qua đối phương, thoải mái đi vào. Cái nam nhân kia tựa hồ chính là đưa đến nơi này mới thôi, cũng không đi vào, Quý Trạch An nhìn hắn một cái, tiện đà cũng đi theo vào.

Một cỗ vị thuốc đông y nghênh diện mà đến, nghe có chút sặc mũi.

Trong phòng cũng không có người, chỉ có cậu cùng Du Dịch, chờ trong chốc lát, lúc này mới có một nam tử trung niên đi ra, sắc mặt của hắn nhìn không tốt, nhưng cũng không giống bệnh, càng giống vì ưu tư nhiều gây nên. Quý Trạch An chỉ thấy trên mặt người nọ đều bị chữ ‘Sầu’ che kín, hắn nhìn thấy hai người bọn họ, miễn cưỡng cười vui: “Xin lỗi, không có tiếp đón từ xa, mời hai vị ngồi.”

Du Dịch nhìn thoáng qua nam nhân kia, cũng không có chủ động hỏi, trực tiếp ngồi xuống, sau đó Quý Trạch An dán theo hắn ngồi xuống.

Cậu chưa bao giờ nghĩ bộ dáng nam nhân này lúc công tác lại lạnh lùng như vậy, đối cái gọi là “Áo cơm cha mẹ” một chút bộ dáng nhiệt tình cũng không có. Đến hiện tại cậu vẫn không rõ ràng lắm công tác của Du Dịch rốt cuộc là làm cái gì, bất quá nhìn thái độ của hắn, Quý Trạch An liền nhận định nhiều người tìm hắn cầu hắn giúp đỡ. Quý Trạch An lần thứ hai nhìn về phía nam tử trung niên đối diện, bắt đầu đánh giá hắn, đánh giá tất cả văn tự của các vật thể trong phòng.

Trên mặt nam nhân nhiều chữ ‘Sầu’, sau khi nhìn thấy Du Dịch trên mặt lại toát ra vài cái ‘Hy vọng’ nho nhỏ. Quần áo người nọ viết ‘Ta là tràn đầy vị thuốc đông y áo sơmi ’, quần cũng viết giống vậy. Thời điểm trước khi vào phòng cậu liền xem qua văn tự trên đại đa số gia cụ, bởi vì tiếp xúc không nhiều lắm, phần lớn văn tự đều là nghiêm trang chững chạc, không có cảm xúc gì. Bất quá ngay tại thời điểm cậu ngồi xuống, văn tự trên bàn cậu để tay đột nhiên cải biến.

‘p(⌒`. q) bệnh của tiểu chủ nhân nhà ta đến lúc nào mới tốt lên đây, chủ nhân đều sắp bạc đầu.’

Lúc này Quý Trạch An ngẩng đầu, lại nhìn về phía cái nam tử trung niên kia một lần nữa, lúc này mới phát hiện hai bên tóc mai hắn có chút trắng. Bất quá cho dù như vậy trông hắn vẫn không quá già mà tràn đầy chút khí chất nho nhã của văn nhân, cũng rất có hương vị thành thục, không phải loại người làm người chán ghét sau lần gặp đầu, cho dù hiện tại khuôn mặt hắn một bộđầy u sầu.

Hay Du Dịch là Xích Cước Đại Tiên cao minh? Chuyên trị các loại nghi nan tạp chứng?

Chính là một chút cũng không giống!

Nếu nói là người nọ là thần y cao lãnh lại có cổ quái trong kịch bản cổ phong, Quý Trạch An ngược lại cảm thấy có thể tin vài phần.

Bất quá, trong lòng Quý Trạch An căn bản không cho là chức nghiệp nam nhân có bất luận cái gì liên quan đến nghề y, hắn quá mức lạnh lùng, với người, với chuyện hoặc là với vật, không giống như cái loại người có tính cách muốn hành y tế thế. Bất quá đây rốt cuộc là ý tưởng trong lòng Quý Trạch An, sự thật rốt cuộc là tình huống nào còn cần quan sát. Chính là trong lòng cậu có một thanh âm nói cho cậu biết, cậu đúng, nam nhân này không phải thầy thuốc.

“Du tiên sinh, cầu ngươi cứu cứu con ta!” Phó Hoài Khôn nhìn Du Dịch, buông xuống tôn nghiêm, cầu xin. Đời này hắn chưa từng cầu qua nhiều người, nhưng mỗi một lần đều là vì cái nhi tử vô liêm sỉ này mà ngoại lệ. Đây là con trai độc nhất của hắn, thê tử đi sớm, hắn đáp ứng nàng phải hảo hảo chiếu cố hắn. Chính là nuôi dưỡng cũng nhịn không được không nghiêm khắc với hắn, một lần lại một lần thỏa hiệp chỉ đổi lấy kết cục này. Phó Hoài Khôn tự nói với mình, nếu con hắn có thể tránh thoát một kiếp này, về sau hắn nhất định sẽ quản giáo nghiêm, không cho xảy ra bất luận cơ hội gì làm hắn gặp rắc rối, làm người khác bị thương, cuối cùng làm chính mình bị thương.

“Ta muốn gặp người.” Du Dịch đứng lên.

Phó Hoài Khôn bật người không tiếp tục ngồi, theo sát mà đứng lên, “Du tiên sinh, bên này thỉnh.”

Du Dịch cùng Phó Hoài Khôn bảo trì một khoảng cách, vào gian phòng ở hắn đi ra lúc trước. Chủ nhân cùng Du Dịch đều không ở, Quý Trạch An cũng không tính lưu lại, đều đi vào, lại tiến thêm một bước hay dừng lại đối với hai người cũng không có bất luận cái ý nghĩa gì, vì thế cậu cũng đi theo vào gian phòng là khởi nguyên vị thuốc đông y kia.

Gian phòng ngủ này trang hoàng cổ kính, vị thuốc đông y nhiều cũng là cỗ vị thuốc đông y ở gian ngoài kia (chém), chính là vào phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy trước tiên chính là cái bình truyền dịch kia, cảm giác không hợp nhau rất làm cho tầm mắt người chú ý. Theo cái ống trong suốt nhìn xuống từng tí, liền nhìn thấy bàn tay bị ống tiêm cắm tựa hồ sắp da bọc xương. Người trên giường tự ngủ lại tự hôn mê, nhìn qua bộ dáng rất không an ổn, thường xuyên run run, nhưng lại không thấy tỉnh lại. Quay đầu lại nhìn dược bình, mặt trên viết ‘Ta là bình nước muối chứa nửa bình đường glu-cô’, Quý Trạch An cũng biết đây chỉ có thể cung cấp năng lượng, duy trì cơ năng sinh lý bình thường, cũng không thể có tác dụng chữa bệnh.

Du Dịch nhíu nhíu mày nhìn người trên giường, người này tràn đầy âm sát quấn thân, lại treo một hơi còn sống. Phàm người hãm sát nhập mệnh (bị sát quấn thân – – chắc thế), vì mệnh mang tiểu nhân, bất luận chính tinh may mắn cùng không làm gì được. Du Dịch bấm chỉ tính toán theo công thức, phát hiện tiểu nhân này đã chết, điều này cũng giải thích âm sát khí trên người người này nặng như vậy, chết cũng không buông tha chính là như thế. Người kia cùng người trên giường kết cừu hận đủ sâu, bất quá quỷ kia tựa hồ lại không nguyện ý dễ dàng giết hắn như vậy, bất quá nếu hiện trạng này trường kỳ duy trì, hiện tại bất tử cũng khó trốn tử kiếp, có lẽ ý nguyện của con quỷ kia là tra tấn người này cho đến khi hắn chết

Đến gần vài bước, Du Dịch thấy trên cổ người có sợi dây hồng, sau đó quay đầu nhìn về phía Phó Hoài Khôn, “Gỡ đồ vật trên cổ hắn xuống rồi đưa cho ta.”

Phó Hoài Khôn không nói hai lời, trực tiếp lấy ngọc thạch trên cổ nhi tử xuống, đưa tới trong tay Du Dịch. Hắn nhìn Du Dịch cầm khối ngọc kia thưởng thức, bộ dáng thần sắc không rõ, trong lòng lộp bộp. Hay chính là khối ngọc này hại con hắn thành bộ dáng này? Chính là ngọc không phải dùng để dưỡng người sao? Hắn còn từng nghe nói có chút ngọc thạch bị người luyện thành pháp khí có thể chắn kiếp… Như thế nào đến nơi con của hắn, liền thành ngoạn ý hại người.

Nhìn về phía khối ngọc kia, ánh mắt Phó Hoài Khôn tối sầm lại, hắn nhớ rõ trước đây con mình không có mang khối ngọc này, tựa hồ chính là sau khi có khối ngọc này mới biến thành bộ dáng này. Chính là nhiều ra một khối ngọc mà thôi, hắn không hỏi xuất xứ ngọc của nhi tử, để hắn xem, chỉ sợ cũng chỉ cho rằng đó là một khối hảo ngọc, không nghĩ tới cư nhiên điểm hại người ngay tại nơi này. Chỉ sợ hắn phải tìm người đi điều tra nơi phát ra khối ngọc này, người “Đưa” ngọc cho nhi tử hắn chi không có hảo tâm! Có lần đầu tiên liền có khả năng có lần thứ hai, hắn phải sớm làm phòng bị!

Tay trái Du Dịch cầm ngọc rũ xuống, nhìn về phía người trên giường, mặt không đổi sắc. Hắn vươn tay cầm lấy một bàn tay người nọ, tại trong nháy mắt tiếp xúc đến làn da người nọ, trong ánh mắt Du Dịch hiện lên một tia chán ghét, bất quá rốt cuộc là công tác, hắn vẫn không có bỏ ra. Hắn khu động nguyên khí trong cơ thể, làm cho nguyên khí bá đạo của mình chảy vào trong cơ thể hắn, đuổi đi âm sát khí trong thân thể của hắn. Động tác không chút nào ôn nhu, nhưng sẽ không làm hại tới hắn, bất quá quá trình này có chút không mỹ hảo lắm.

“A a!” Người trên giường đột nhiên kêu lên.

Quý Trạch An tại một bên nhìn hắn đều có chút đau, Phó Hoài Khôn làm phụ thân liền càng thêm lo lắng, bất quá rốt cuộc là không có tiến lên ngăn cản.

Phó Hoài Khôn đứng ở một bên, cảm thấy cả người chính mình đều đang đau đớn như vậy, hai mắt hắn trừng lớn, trướng đến đỏ bừng, gân xanh trên hai nắm tay bật ra.

“Đau quá! Ta đau quá a! Ba! Cứu cứu ta! Ta đau quá!” Thống khổ kêu rên qua đi, Phó Tiêu Hoa trên giường bắt đầu cầu cứu.

Phó Hoài Khôn đi đến bên cạnh một giường khác, nhìn nhi tử đáng thương của hắn, không có hé răng. Quý Trạch An nhìn hắn, cảm thấy hắn giống như càng thêm tang thương. Lại nhìn Du Dịch, cậu phát hiện sắc mặt của hắn tái nhợt rất nhiều, Quý Trạch An không khỏi lo lắng, nhưng là cậu cũng sợ hãi đánh gãy sẽ l*m t*̀nh huống càng thêm không xong, bởi vì cậu căn bản không rõ ràng lắm cụ thể chuyện gì xảy ra, cho dù hết thảy đều đặt trong tầm mắt của cậu, huống chi nếu cậu muốn đánh gãy cũng chỉ sợ sẽ bị nam tử trung niên ngăn cản, dù sao Du Dịch đang cứu con hắn.

Quý Trạch An không có cảm giác mới mẻ lúc trước, nghi vấn lại đầy một bụng, bất quá càng nhiều là lo lắng cho Du Dịch sắc mặt càng ngày càng không tốt.

Lúc này, Du Dịch buông lỏng tay, trên người giường cũng ngừng kêu rên, hắn mở mắt, nhìn Phó Hoài Khôn, đột nhiên không có hình tượng khóc rống lên, “Ba, ta sai, ta sai!”

“Ai…” Phó Hoài Khôn hít một hơi, nhìn nhi tử thức tỉnh cũng thở ra một hơi, hắn không có sốt ruột quản nhi tử, mà là nhìn về phía Du Dịch, “Du tiên sinh, con ta có phải đã tốt rồi hay không?”

“Nghiệt duyên chưa xong.” Du Dịch thản nhiên trả lời một câu.

Phó Hoài Khôn là người thông minh, hắn biết Du Dịch chỉ cái gì, gật gật đầu, “Cám ơn ngài, Du tiên sinh, ta sẽ gửi thù lao tới tài khoản của ngài.”

Quý Trạch An nhìn về phía nam tử còn đang khóc trên giường, từ văn tự trên mặt hắn biết được hắn quả thật tốt lên, hết thảy đều thực thần kỳ. Cậu nhìn về phía Du Dịch, không mở miệng, lo lắng đầy trong trong ánh mắt, cậu có chút lo lắng mình mở miệng an ủi sẽ trở ngại Du Dịch, đành phải vẫn luôn nhìn hắn.

Du Dịch nhìn về phía tiểu hài tử, đối diện ánh mắt của cậu, trong lòng ấm áp, lấy từ trong tay áo ra một cái ngọc hồ lô đưa cho Phó Hoài Khôn, không muốn ở lại đây lâu, dắt tay tiểu hài tử, quay đầu bước đi. Phó Hoài Khôn không hỏi ngọc hồ lô là dùng để làm chi, càng không có hỏi Du Dịch vì sao cứ như vậy mang đi khối ngọc trên cổ nhi trước đó tử, vội vàng đeo ngọc hồ lô lên trên cổ nhi tử đang khóc giống cái hài tử, sau đó dặn hắn tuyệt đối không được gỡ xuống, an ủi hắn một phen, thấy hắn không khóc lại giáo huấn một phen, lúc này mới an bài người xử lý việc, muốn tích chút đức cho nghiệt tử nhà hắn.

Vừa ra khỏi phòng, Quý Trạch An vội vàng ngửa đầu hỏi: “Ngươi ổn không?”

Nhìn qua sắc mặt kém trước rất nhiều, Quý Trạch An rất là khẳng định người này vì cứu người trên giường mà thương tổn chính mình. Trải qua trọng sinh, có năng lực nhìn thấy văn tự kỳ kỳ quái quái, tựa hồ cái đồ vật huyền huyễn gì cậu đều có thể tiếp nhận, cậu rất là tò mò, nhưng không nghi ngờ. Cho dù cậu không rõ ràng lắm sự tình bên trong môn đạo, nhưng khẳng định là trước đó nhất định đã xảy ra sự tình gì đó, hơn nữa Du Dịch suy yếu cũng không phải làm bộ.

“Ta thực tốt, không cần lo lắng.” Du Dịch nhìn tiểu hài tử, đột nhiên cười, cười rất là ngọt ngào.

Nam tử đi ở phía trước dẫn đường cũng không có thấy một màn như vậy, không thì nhất định bộ dáng hắn sẽ như thấy quỷ. Dù sao vì thỉnh Du tiên sinh xem bệnh cho tiểu lão bản bọn hắn, hắn ra không ít lực, sưu tập không ít tư liệu, đối với cái Du tiên sinh nổi danh này là dạng người gì thì nghe được không ít nghe đồn, thứ nhất chính là người này sẽ không cười!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nói buổi sáng người tựa hồ tương đối nhiều, vì thế ta quyết định từ ngày mai trở đi, mỗi ngày sáng sớm 9:30 đúng giờ đổi mới, thích buổi tối xoát tân cô nương không cần lo lắng, ngươi buổi tối tái xoát tân cũng không có vấn đề.

(:з” ∠) vì thế tiếp tục cầu cất chứa cùng nhắn lại, đây là mỗi ngày hằng ngày!
Bình Luận (0)
Comment