Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau

Chương 29


Giữa tiếng pháo hoa vang trời, tiếng cười nói chúc phúc của mọi người, ta mặc hồng trang, từng bước, từng bước đi đến nơi có Hàn Từ ở đó.
Không phải mùa hoa đào nở, nhưng xung quanh ta ngập tràn mùi hương của hoa đào, cánh hoa tung bay trong gió, đẹp như vậy.
Ta nhất thời không biết, là Hàn Từ cố ý hay đây chỉ là vô tình mà thôi.
“Thái tử anh tuấn quá đi mất!”
“Tuy trong lòng ta, Trần tướng quân vẫn là người đẹp nhất nhưng không thể phủ nhận, Thái tử đúng thật là mỹ nam hiếm gặp nha!”
“Này này, Thái tử phi ra rồi! Trời ơi, là tiên giáng trần sao!?”
“Trước giờ, nàng ấy đều giấu đi dung mạo của mình, làm người đời tưởng rằng nàng xấu không dám ra gặp người cơ đấy.”
“Ngươi không nhìn xem nhan sắc của Trần lão gia và Trần phu nhân à? Họ như vậy, con của họ có thể xấu sao?”
“Trước đây, ta đã từng thấy qua dung nhan của Trần phu nhâm rồi.


Quả nhiên, Thái tử phi thừa hưởng tất cả của nàng ấy!”
“Họ xứng đôi quá thật đấy!!!”
“Chúc mừng, chúc mừng!”
“Tiếc thật, nếu có Trần tướng quân ở đây, ngài ấy đã cõng muội muội của mình lên kiệu hoa được rồi.”
“…”
Từng tiếng “Thái tử phi” lọt vào tai ta, khiến ta theo bản năng cảm thấy nặng nề và vô lực.
Nhìn nam nhân phía trước, ta lại tưởng tượng đến hình ảnh chàng ấy mặc hỷ phục đến đón ta, trong lòng cười khổ.

Chuyện đó, còn có khả năng sao?
Ta bước đến, đặt tay mình vào bàn tay đang giơ ra của Hàn Từ, hắn nhìn ta, cười sủng ái hết mực.

Hai người cùng ngồi lên chiếc kiệu hoàng gia bốn bề trống không để có thể để dân chúng nhìn thấy, chúc phúc.
Vừa lên kiệu, ta đã muốn bỏ tay ra, nhưng Hàn Từ không thả, ngược lại còn cầm chắc lấy tay ta, mở miệng nói ba chữ: “Thái tử phi!”
Ta giật mình, ba từ đó như cây búa, gõ mạnh vào lòng ta, vừa làm ta đau đớn, vừa làm ta thanh tĩnh lại.

Đúng vậy, ta là Thái tử phi, nắm tay Thái tử chính là một chuyện đương nhiên.
Tới Đông cung, nơi đây càng đông đúc, tấp nập hơn nữa.

Ta được Hàn Từ kiên quyết đỡ xuống.

Ta và hắn lúc này đổi thành cầm lấy tấm lụa đỏ, cùng nhau tiến vào.
Nhìn thấy bản thân mình đang ngày càng tiến gần hơn tới sảnh chính, tim ta đập càng lúc càng chậm, trái tim dần dần trùng xuống.
Đến lúc chuẩn bị cúi đầu bái đường, ta vẫn không thấy chàng ấy đâu.
Ta nghe công công gần đó hô to: “Phu thê giao…”
“Khoan đã!!! Người này vốn mang mệnh Phượng Hoàng nhưng lòng lại chỉ hướng tới người có sát nghiệp, đã không còn thuần khiết để hoà hợp với Long khí nữa rồi! Nếu để nàng ta sống, đất nước sẽ diệt vong!”
Quốc sư bỗng từ bên ngoài bước vào, tóc râu bạc trắng, giọng nói ôn hoà, nhưng lời nói ra lại khiến người người khiếp sợ.
“Quốc sư! Ý ngươi là nàng đã phản bội chúng ta?”
“Đúng vậy!”.

Quốc sư vừa nói, vừa nhìn ta, ánh mắt không rõ.
Hắn vừa dứt lời, dường như để chứng minh cho lời nói của hắn, lập tức có người từ bên ngoài chạy vào: “Cấp báo!!! Trần tướng quân bốn ngày trước bị trọng thương, sau đó mất tích, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì! Quân ta ở biên cương tổn thất rất nhiều!”
Hoàng thượng lửa giận phừng phừng, nhìn chằm chằm ta, ánh mắt người như con rắn độc, hiện lên sát ý.
Phụ thân ta càng chặt chẽ bảo vệ ta đằng sau lưng.
“Trần Hy! Hay cho một tiểu thư dân thường như ngươi, may mắn mang mệnh Phượng Hoàng, được chọn làm Thái tử phi, ngươi không những không biết ơn, cùng chung tay bảo vệ nguyên khí giang sơn, mà còn dám hai lòng, đẩy quốc gia vào hố lửa, ngươi nói xem, tội của ngươi đáng chết bao nhiêu lần?”.


Hoàng thượng đứng trên cao, nhìn xuống hai cha con ta như đang nhìn những con kiến.
Ta từ lúc nghe đến tin ca ca trọng thương, mất tích thì đã không còn tỉnh táo được nữa rồi.

Chàng ấy không sao! Chàng ấy chỉ mất tích, sau đó liền lập tức bình an trở về thôi, phải không?
Ta đứng im như tượng, không nghe thấy gì để đáp nữa, mãi đến khi thấy binh linh ập đến, đem phụ thân kéo đi, bắt ta quỳ xuống, ta mới mơ hồ tỉnh táo một chút.
“Trần Hy! Xem ra người biết sai mà không biết hối cải, vì sự an toàn của quốc gia.

Như quốc sư đã nói, ngươi phải chết!!!”.

Bình Luận (0)
Comment