Cưới Nhầm Thái Tử

Chương 12

Hoàng hôn buông xuống, trong phòng trà đã có chút mờ mịt, một hai tia nắng chiều tà xuyên thấu qua rèm cuốn mang vào một chút ánh sáng màu vàng nhạt.
 
Có lẽ chờ lâu nên mệt mỏi, giọng Cố Diễn mang theo chút khàn khàn trầm thấp, tựa như vừa mới tỉnh ngủ lại có chút mê hoặc lòng người.
 
"Ừm," Mộc Tình Tiêu đáp một tiếng, đi tới trước mặt hắn ngồi xuống bỗng nhiên hỏi: "Mấy ngày nay bệnh mắt của công tử có chuyển biến tốt hơn không?”

 
Cố Diễn hơi sững sờ, một lát sau nói: "Mắt của ta đã có thể phân biệt sáng và tối, nhưng vẫn không thể nhìn rõ đồ vật, còn phải qua một thời gian nữa nhưng mà cũng sẽ nhanh rồi, nhờ có thuốc tốt của Mộc tiểu thư.”
 
"Hữu dụng là tốt rồi." Mộc Tình Tiêu cười cười.
 
-
 
Cảnh Minh Đường.
 
Một tiếng “bốp” giòn vang, Mộc Minh Trạch phản ứng không kịp ngây ngẩn cả người.
 
Hai má hắn thoáng chốc cảm thấy đau đớn và bỏng rát, hắn theo bản năng che lại, khiếp sợ nhìn về phía Nhị phu nhân, không dám tin nói: "Nương, vì sao người..."
 
“Để xảy ra loại chuyện này, con còn có mặt mũi trở về cáo trạng, còn dám hỏi vì sao?!" Nhị phu nhân không khống chế được mà nói lớn, "Con thật sự cảm thấy hôm nay mình đã làm một chuyện tốt, còn mong ta khen ngợi con sao? Rốt cuộc sao con lại có thể trở nên cuồng vọng và ngu xuẩn như vậy?!”
 

Mộc Minh Trạch từ khi hiểu chuyện chưa từng bị mắng như thế này, nhất thời vừa ủy khuất vừa tức giận lớn tiếng phản bác: "Con chẳng làm gì sai cả! Mộc Tình Tiêu đùa giỡn với con như vậy, con mắng muội ấy vài câu thì có sao, hơn nữa những lời con nói không phải sự thật sao, từ sau khi Đại bá, Đại thẩm đi, nương đưa muội ấy đến Cảnh Minh Đường, vụng trộm yêu cầu chúng con đối xử tốt với muội ấy một chút, coi như nuôi..."
 
“Câm miệng!” Nhị phu nhân giận dữ quát, "Tai vách mạch rừng, con vẫn thấy nó chưa đủ loạn có phải không?!”
 
Hiện tại bà vô cùng hối hận khi nói những lời kia với đứa con ngu xuẩn này, bà thế nào cũng không nghĩ tới, tâm tư cố gắng giấu kín nhiều năm qua sẽ bị phơi bày nhanh như vậy, người khởi xướng lại còn là con ruột của mình.
 
Nhị phu nhân chậm rãi hít sâu một hơi, im lặng một lúc lâu rồi trầm giọng nói với Mộc Minh Trạch: "Lời này không được nhắc lại nữa, con nhất định phải coi như ta chưa từng nói qua, nếu không tâm huyết mấy năm nay nhị phòng chúng ta bỏ ra sẽ trở thành uổng phí, mặt khác chuyện hôm nay con nhất định phải đi xin lỗi Tiêu Tiêu cho tốt, cầu xin đến khi con bé tha thứ mới thôi.”

 
Mộc Minh Trạch mơ hồ hiểu được ý tứ trong lời nói của mẫu thân, đơn giản chính là nhiều năm như vậy con chó nuôi vẫn chưa thân thuộc, nhưng chuyện này có liên quan gì đến hắn, cũng không phải do hắn bắt đầu.
 
Hắn có thể không làm việc xấu nữa, nhưng xin lỗi thì tuyệt nhiên không thể!
 
Mộc Minh Trạch không biểu lộ cảm xúc gì, hắn không lên tiếng cũng không cự tuyệt, xoay người nghênh ngang rời đi.
 
Nhị phu nhân nhìn bóng lưng của hắn, lửa giận chưa tiêu nhưng càng thêm bất lực.
 
Mấy năm nay mặc dù nhận được không ít từ chỗ Mộc Tình Tiêu, nhưng trong nhà bình thường cũng không tiết chế, càng đừng nói đến các mối quan hệ qua lại ở chốn quan trường, hơn nữa con đường này của Nhị gia mới đến đâu hay đến đó , nhi tử còn không học vấn không nghề nghiệp...
 
Bà không thể bỏ cuộc.
 
-
 
Bình minh đang đến gần.
 
Trời đã vào cuối thu ban đêm càng lúc càng lạnh, hiếm khi nghe được tiếng côn trùng, tiếng chim hót, vạn vật im lìm nằm ẩn mình trong sự yên tĩnh đen tối dày đặc.
 
Cố Diễn thở hồng hộc, khi bừng tỉnh trên trán tràn ngập mồ hôi lạnh, trái tim đập dồn dập, giống như linh hồn đang kịch liệt giằng co, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc trong đêm tối, kèm theo những cơn đau âm ỉ.
 
Hắn lại mơ thấy giấc mơ đó.
 
Mơ thấy hắn lặng lẽ rời khỏi biệt viện, bởi vì một ít nguyên nhân nên hắn vẫn chưa lập tức mang nàng đi, trước khi rời đi hắn đã hứa với nàng mấy ngày nữa nhất định sẽ cứu nàng ra ngoài.
 
Nhưng mà lúc hắn rời đi cảm giác bất an và đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, giống như một loại điềm xấu nào đó, rõ ràng cho thấy cuối cùng hắn không thành công cứu được nàng.
 
Giấc mộng đột nhiên dừng lại, nội tâm bất an và đau đớn vẫn gắt gao bao bọc hắn, làm hắn hít thở không thông.
 

Trước ánh bình minh yên tĩnh, Cố Diễn đứng dậy đi thẳng ra ngoài giống như một linh hồn lang thang.
 
Hắn lặng yên không một tiếng động vô cùng thuận lợi đi tới Thư Thấm Đường, bước vào bên trong phòng, lặng lẽ đứng bên giường Mộc Tình Tiêu, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng.
 
Đây là nơi nàng ở, tràn đầy hơi thở đặc trưng trên người nàng, hương hoa lan thơm ngát và độc đáo.
 
Cố Diễn chậm rãi dựa vào mặt đất, mặc dù trước mắt tối tăm nhưng hắn vẫn theo tiếng hơi thở di chuyển về phía Mộc Tình Tiêu đang ngủ, trong hơi thở như vậy, chậm rãi an tĩnh lại.
 
Hắn không rời đi, không bỏ rơi nàng ở biệt viện, một mình đối mặt với số mệnh tàn nhẫn.
 
Sau khi chậm rãi bình phục, Cố Diễn cảm thấy mình thật sự điên rồi.
 
Mộc Tình Tiêu thực sự rất giống nữ tử trong mộng kia, nhưng trước khi bệnh mắt của hắn khỏi hẳn, trước khi tận mắt nhìn thấy dung mạo của nàng, hết thảy chỉ có thể tính là phỏng đoán của hắn.
 
Nhưng hắn đã nhiều lần tìm kiếm sự an ủi ở trên người Mộc Tình Tiêu, càng vớ vẩn chính là cái này lại có tác dụng.
 
Bỗng nhiên ma xui quỷ khiến Cố Diễn giơ tay lên, ngón tay chạm vào gò má nàng rất nhẹ, chậm rãi di chuyển dọc theo kết cấu da thịt mềm mại.
 
Nhưng mà trong đầu hắn là một mảnh trống rỗng, không thể nào phản chiếu ra khuôn mặt mà hắn muốn nhìn thấy.
 
Người trên giường có lẽ cảm giác được một chút khó chịu, giữa hơi thở tràn ra một tiếng r3n rỉ ngắn ngủi mang theo âm thanh mũi.
 
Cố Diễn vội vàng thu tay lại.
 
Sau khi ngồi yên một lúc hắn mới đứng dậy, đạp bóng đêm, theo đường cũ trở về chỗ ở của mình.
 
-

 
Đường phố Ninh Châu nhộn nhịp, gần trưa chính là thời điểm náo nhiệt nhất để đón khách.
 
Một chiếc xe ngựa dừng lại trước quán trọ, nữ tử đội mũ có mành che dưới sự dìu của nha hoàn xuống xe ngựa, thân hình nàng yểu điệu, dáng vẻ thục nhã, mặc một thân y phục áo màu tím nhạt, xuyên thấu qua vành mũ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, thu hút sự chú ý của mọi người.
 
Mộc Tình Tiêu xuống xe ngựa, vừa mới đi tới cửa quán trọ đã có một nam tử trung niên nghênh đón, cung kính nói: "Ngài chính là Mộc gia Đại tiểu thư đúng không?”
 
"Người là... Văn bá?” Mộc Tình Tiêu do dự nói.
 
Văn bá nhất thời cười rộ lên, "Đúng vậy, đã mấy năm không gặp mà đại tiểu thư vẫn nhớ rõ lão bá.”
 
"Để cho Văn bá chờ lâu, cữu cữu của con vẫn sống tốt chứ?"
 
"Được rồi, để bá dẫn đại tiểu thư tới chỗ chủ nhân."
 
Mộc Tình Tiêu đi theo phía sau Văn bá vào quán trọ, đến trước cửa phòng khách của cữu cữu, nàng bảo hai nha hoàn chờ ở ngoài cửa, chính mình theo Văn bá đi vào.
 
Thẩm Đồng Phong vốn ngồi ngay ngắn trên chính đường, lúc cửa mở ra đã vội vàng đứng dậy, ngũ quan hắn đoan chính, dáng người cao ngất, cả người mang theo phong thái trầm ổn và cẩn thận phù hợp với tuổi tác, chỉ có vẻ mặt tiết lộ vài phần chờ mong và vội vàng.
 
Mộc Tình Tiêu nhìn nam nhân gần bốn mươi tuổi trước mắt này, không khác gì lần cuối cùng nàng gặp kiếp trước, nhưng nếu so sánh với năm năm trước thì vẫn có thêm chút tang thương.
 
Đã lâu lắm rồi nàng không gặp cữu cữu, nhưng đây có lẽ là người thân duy nhất của nàng bây giờ, nàng rất muốn thân cận chỉ là quên mất nên thân cận như thế nào.
 
Nàng không biết vì sao cữu cữu không chủ động đến Ninh Châu, nếu mấy năm nay có thể làm lại một lần, Mộc Tình Tiêu nhất định sẽ không lựa chọn ỷ lại nhị phòng, mà là sau khi mẫu thân đi sẽ chủ động đi Giang Châu tìm cữu cữu, khi đó cữu cữu nhất định sẽ thu lưu nàng.
 
Cữu cữu năm năm trước đối xử với nàng rất thân thiết.
 
Đang lúc nàng luống cuống tay chân, Thẩm Đồng Phong dường như đọc được điều gì đó từ trong mắt nàng, sau khi cho Văn bá lui, ông tiến lên chủ động ôm nàng vào trong ngực, mấy năm nay vì âm thầm bày mưu tính kế mà làm ẩn nhẫn, một nửa đã hóa thành hối hận.
 
"Tiêu Tiêu, cữu cữu mấy năm nay không tới thăm con là cữu cữu không phải."
 
Mộc Tình Tiêu khịt mũi, không khỏi nói: "Vậy tại sao cữu cữu... Chuyện này có phải liên quan đến phụ mẫu con không? Hơn nữa trước kia cữu cữu và nhị thúc tuy không thân thiết lắm nhưng cũng coi như hòa thuận, vì sao năm năm trước đột nhiên như vậy?”
 

Thẩm Đồng Phong không lập tức trả lời mà hơi buông nàng ra, nhìn chằm chằm đôi mắt trong veo như mùa thu cực kỳ giống muội muội ông, sắc mặt ngưng trọng hỏi: "Tiêu Tiêu, có phải con đã biết cái gì không?”
 
Mộc Tình Tiêu nhất thời có chút giật mình khi đối mặt với ánh mắt của cữu cữu, do dự nói: "Con… Con chỉ biết, Nhị thúc bọn họ không tốt như con nghĩ.”
 
Thẩm Đồng Phong nhất thời nhíu mày, lấy chuyện hắn biết mà xem, Mộc gia nhị phòng nhiều lắm là h@m muốn quyền thế, so sánh với người hắn âm thầm điều tra, không tính là gian ác gì, cho nên khi hắn biết Mộc Tình Tiêu mấy năm nay thân cận với người nhị phòng, dưới sự chiếu cố của Nhị phu nhân dần dần đi ra khỏi sự đau khổ khi mất đi phụ mẫu, một lần nữa trở nên cởi mở, hắn cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
 
Mấy năm nay hắn làm việc cực kỳ nguy hiểm, nếu có nửa điểm sơ suất sẽ liên lụy đến rất nhiều người, cho nên hắn không dám có liên hệ mật thiết với Mộc Tình Tiêu, nếu không có nhu cầu, hắn hầu như không đặt chân vào Ninh Châu.
 
Hiện giờ nghe Mộc Tình Tiêu than thở như vậy với hắn, hắn vừa lo lắng vừa sợ hãi, sợ mình nhất thời sơ sẩy làm cho cháu gái duy nhất chịu ủy khuất, vội vàng hỏi: "Bọn họ đã làm gì con?!”
 
Mộc Tình Tiêu không nghĩ tới cữu cữu sẽ phản ứng lớn như vậy, nhưng chuyện kiếp trước khó nói, nàng châm chước nói: "Con chỉ nhìn ra bọn họ muốn lợi dụng con, cũng không phải thật lòng đối đãi với con, nhưng mà cữu cữu yên tâm, con còn chưa để cho bọn họ thực hiện được, về sau cũng sẽ không để cho bọn họ thực hiện được.”
 
Lông mày Thẩm Đồng Phong cũng không vì vậy mà buông ra, theo hắn biết, Mộc Tình Tiêu mất đi phụ mẫu mấy năm nay, gần như đối đãi với phu thê nhị phòng như đối đãi với trưởng bối thân cận nhất, như xây một cái hố lớn trong lòng nàng, muốn nàng nhảy ra khỏi nhận thức vốn có, nhìn thấy một mặt tham lam quyền thế của Nhị phòng đã không dễ dàng, huống chi làm cho nàng phát hiện mình bị lợi dụng bị lừa gạt.
 
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nha đầu này không muốn nói.
 
Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng Thẩm Đồng Phong cũng không lập tức truy vấn, trầm ngâm một lát, hắn nói: "Ta và nhị thúc con năm đó nháo một chút không vui, quả thật có liên quan đến chuyện của phụ mẫu con.”
 
"Không biết con có nhớ rõ hay không, trước khi phụ thân con xảy ra chuyện đã đậu tiến sĩ, vừa mới từ Thượng Kinh trở về chờ đợi nhậm chức, cho nên sau khi xảy ra chuyện, Án sát sứ tư vô cùng coi trọng chuyện này, lúc này điều tra kỹ lưỡng, nhưng điều tra mấy ngày lại không có manh mối gì, đột nhiên đóng quan tài kết luận là ngoài ý muốn, ta tất nhiên không đồng ý, chỉ mới mấy ngày như vậy, lấy thân phận lúc ấy của phụ thân con, vụ án này ít nhất cũng phải điều tra nửa tháng!"
 
Những chuyện này nàng vẫn có ấn tượng, khi đó phụ mẫu nàng vừa từ Thượng Kinh trở về không lâu, sau khi vào đêm, nàng đã ngủ, mà phụ mẫu vẫn còn ở thư phòng, trời khô vật khô, một hồi hỏa hoạn không hề báo trước bao trùm toàn bộ thư phòng, từ đó về sau nàng đã không còn phụ mẫu nữa rồi.
 
Sau ngày đó hiện trường bị phong tỏa vài ngày, người của Án Sát sứ ty mấy lần tới lại đi, không lâu sau đó kết luận là ngoài ý muốn.
 
Lúc ấy nàng còn nhỏ tuổi bị đả kích sâu sắc, mọi chuyện là nhị thúc và cữu cữu xử lý, chỉ biết kết quả là ngoài ý muốn, không biết quá trình như thế nào, ngay cả phỏng đoán cũng không có căn cứ.
 
“Phụ mẫu con chết chẳng lẽ thật sự không phải ngoài ý muốn sao?” Mộc Tình Tiêu nắm chặt tay áo cữu cữu, lông mày hơi nhíu lại, "Có phải là Nhị thúc không?!”
 
Thẩm Đồng Phong khẽ lắc đầu, cũng không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Nhị thúc con sớm đã loại trừ hiềm nghi, cữu cữu và hắn bất hòa là có nguyên nhân khác.”
 
"Sau khi Án sát sứ ty đưa ra kết luận muốn định án, ta kiên quyết không đồng ý, vận dụng thủ đoạn buộc bọn họ điều tra thêm mấy ngày, nhị thúc con trước đó còn đứng về phía ta, sau đó lại cố ý đẩy ta ra, để cho Án Sát sứ ty sớm định án, ta nổi giận xông lên bắt hắn giải thích, mới biết bên trên trên danh nghĩa vì bồi thường cho Mộc gia, chức quan vốn an bài cho phụ thân con giáng xuống ba bậc, giao cho nhị thúc con, để việc này cứ như vậy bình ổn!"

 

Bình Luận (0)
Comment