Cưới Nhầm Thái Tử

Chương 35

Mấy ngày nay, Mộc Nhị gia quả thực không tốt lắm.
 
Bữa tiệc đính hôn kia được tổ chức oanh oanh liệt liệt, hiện giờ gần như trên dưới cả thành đều biết, Mộc Tình Tiêu có một vị hôn phu ở rể.
 
Ra vào luôn có thể nghe được tiếng người đàm luận, nói ngày đó Thủy Vân gian và Kỳ Tú Viên có bao nhiêu náo nhiệt, ban đêm pháo hoa bên bờ sông Đông Giang hoa lệ rực rỡ, so với năm mới còn đẹp hơn, có thể thấy được Mộc đại tiểu thư yêu sâu đậm vị hôn phu kia... Những tin đồn như thế này đếm không xuể, thậm chí không biết chuyện gì xảy ra còn có nói Mộc đại công tử như thế nào chẳng phải cái gì tốt.

 
Tại sao nói con trai ông không phải cái gì tốt???
 
Mộc nhị gia vốn muốn tìm cơ hội phá hủy thư đính hôn, nào ngờ chất nữ hắn đính hôn lại có thể làm cho thanh thế to lớn như thế, một chút cũng không giống tác phong trước kia, nàng chính là cố ý, cố ý gây thêm phiền phức cho hắn.
 
Còn có vị hôn phu kia của nàng, hắn trở về mới biết được nam tử trẻ tuổi ngày đó nhìn thấy ở phủ nha, là người mù mà tam đệ hắn mang về phủ, cũng không biết từ lúc nào ánh mắt tốt lên, khó trách chất nữ hắn lại coi trọng.
 
Nhưng mà con đường kia của Thẩm Đồng Phong đã hoàn toàn không đi được, người hắn phái đi Giang Châu tìm hiểu truyền lời, nói Thẩm Đồng Phong đột nhiên đi xa, hiện giờ muốn hoàn thành chuyện đã đáp ứng với Sở vương, chỉ có thể hạ công phu ở trên người chất nữ hắn.
 
Nhưng từ ngày bị Mộc Tình Tiêu hỏi về chuyện đại ca của hắn, hắn hận không thể trốn nàng càng xa càng tốt, từ việc này cũng có thể biết, Thẩm Đồng Phong đến nay vẫn còn đang hoài niệm chuyện năm đó, bằng không cũng sẽ không nói với Mộc Tình Tiêu.
 
Tình huống mâu thuẫn như thế khiến đầu óc hắn choáng váng.
 
Phu nhân hắn còn chưa về nhà, chuyện nội trạch cũng không có ai quản.
 

Hôm nay hắn từ phủ nha đi ra, một chút cũng không muốn hồi phủ, dứt khoát sai người chuẩn bị xe ngựa ra khỏi thành đi Hoa Lâm tự.
 
Lúc đến chùa thì trời đã tối, Mộc nhị gia đi dâng vài nén nhang, lại ở Tố Trai đường ăn một bữa cơm rồi mới đi tìm Nhị phu nhân.
 
Hoa Lâm tự có mấy chính điện, còn có vô số phật đường nhỏ, hòa thượng đưa hắn đến cửa một phật đường nhỏ rồi tự mình rời đi.
 
Mộc nhị gia ở cửa nhìn vào trong, thấy một phụ nhân tóc dài mặc áo xám đang chép sách trên bàn dưới ánh nến, cúi đầu nên không phát hiện có người tới, sắc mặt bà như sáp, khuôn mặt gầy gò hốc hác, tiều tụy giống như hơn bốn mươi tuổi.
 

Trong lòng hắn chấn động, nhưng chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, phu nhân hắn lại bị tra tấn như già đi gần mười tuổi, không còn chút phong thái của vị phu nhân quan gia trước đây.
 
Hắn đứng bên ngoài phật đường một lúc lâu, đột nhiên hối hận lại đây, đang muốn xoay người rời đi, Nhị phu nhân đột nhiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thấy hắn, vẻ mặt sáng ngời, vui mừng gọi: "Phu quân, cuối cùng người cũng tới.”
 
Bà ngồi quá lâu nên thân thể cứng đờ, lúc đứng dậy còn lảo đảo một chút.
 
Mộc Nhị gia nhất thời có chút không đành lòng đi vào, "Phu nhân cứ ngồi yên đi.”
 
"Phu quân nhất định là sốt ruột đi, mấy ngày nay ta không quản ngày đêm chép sách, hiện giờ còn chưa tới mười quyển sách nữa là chép xong, rất nhanh có thể về nhà!"
 
Mộc Nhị gia nhìn bộ dáng xa lạ của bà, không yên lòng đáp một tiếng "Ừ".
 
Suốt quãng đường đi đến đây, hắn đều nhớ tới Tần thị xinh đẹp tài giỏi, đoan trang năm xưa, không nghĩ tới nhìn thấy lại là lão phụ tiều tụy chán nản, không hề phong thái, chỉ còn suy nghĩ sao chép bao nhiêu kinh thư, nói không thất vọng thì là giả.
 
Nhị phu nhân nhạy cảm nhận thấy được sự lãnh đạm của Mộc nhị gia, vui mừng trên mặt cũng phai nhạt, tình cảnh hiện giờ như vậy bà quả thật có chút không ngẩng đầu lên được, càng đừng nói để cho người khác để ý tới bà, nhưng người trước mắt là phu quân của bà, làm phu thê gần hai mươi năm, hắn cứ như vậy sao?
 
Bà không phải là người cho phép mình ủy khuất, lúc này nói: "Phu quân nếu nhìn thấy thiếp mà mất hứng, vì sao còn lặn lội từ xa tới đây, là Tống di nương không thỏa mãn được phu quân sao, có muốn thiếp chọn cho phu quân một cái nữa hay không?”
 
"Ta không có..." Mộc Nhị gia nhất thời chột dạ chớp mắt hai cái.
 
Nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng nói: " Đó là bởi vì thiếp chọn cho phu quân người không đủ trẻ tuổi xinh đẹp.”
 
"Ta chỉ là nhìn thấy phu nhân sống khổ mới không vui nổi mà thôi, phu nhân cần gì phải nói những lời tức giận như vậy." Mộc Nhị gia biện giải.
 
"Thật sao?"
 
" Hoàn toàn là sự thật," Mộc nhị gia khẳng định: "Phu nhân lại cố gắng hơn nữa, sớm ngày trở về, ta phân phó đầu bếp nấu đồ ăn cho phu nhân bồi bổ thân thể.”
 
Hắn nên tìm một quán trọ để ở, trong nhà không về được, từ xa tới đây lại không lấy được thứ gì tốt.
 

Nhị phu nhân đa nghi nên không níu kéo hắn nữa, lại nghe hắn nói những lời không có ý nghĩa, nghe có vẻ không thành thật, trong lòng cũng có chút phiền.
 
Hai người đều không như ý, rất nhanh không nói thêm gì nữa.
 
Sau khi Mộc nhị gia rời đi, Nhị phu nhân nhìn kinh thư cao nửa thước trên bàn, đoạn thời gian này, bà chép kinh thư đến chết lặng, chỉ có thể khổ tâm làm vui mà nghĩ, cuộc sống như vậy ít nhất bình tĩnh, dễ thỏa mãn, chỉ cần cố gắng làm tốt một chuyện, những thứ khác đều có thể không thèm để ý, trong chùa cũng không có gương, bà biết mình thoạt nhìn trông xuề xòa và phờ phạc, lại không biết rốt cuộc biến thành bộ dáng gì, lại làm cho Nhị gia phản ứng như thế.
 
Nhưng hắn có tư cách gì chê bà?
 
Nhị phu nhân cười giễu cợt, tiếp tục chép kinh trên bàn, không muốn nghĩ ngợi nữa.
 
-
 
Sau khi đính hôn, Mộc Tình Tiêu lại bận rộn, nhưng mà không còn là một mình bận rộn nữa.
 
Bây giờ bệnh về mắt Cố Diễn đã khỏi hẳn, thân thể cũng tốt, tự nhiên không muốn cả ngày buồn bực ở Xuân Hòa Đường.
 
Mộc Tình Tiêu hỏi qua hắn muốn làm cái gì, hắn nói muốn ở bên cạnh nàng, làm cái gì cũng được, nàng đơn giản để cho hắn đi theo học kinh doanh và quản nợ, nếu hắn thật sự là người có thể tín nhiệm, về sau thật sự thành thân, hai người cùng nhau xử lý gia nghiệp cũng không tệ, hiện tại có thể để cho hắn luyện tập trước.
 
Hôm nay bọn họ cùng nhau đi huyện Thanh Hồ phụ cận Ninh Châu, xử lý xong sự vụ, trước khi trở về, Mộc Tình Tiêu dẫn Cố Diễn đi Thanh Hồ chèo thuyền.
 
Sắc trời có chút âm trầm, cảnh núi Hồ Quang có một loại mỹ cảm mông lung màu khói, phảng phất như đang đặt mình trong bức tranh thủy mặc, gió mát mẻ từ từ lướt qua hai gò má, cũng không tính là lạnh.
 
Chủ thuyền là một đôi phu thê đứng tuổi, ở Thanh Hồ đã nhiều năm, làm cá nướng khiến người ta tán dương, vì thế người Ninh Châu theo danh tiếng mà đến không ít.
 
Trước khi bọn họ lên thuyền, người chèo thuyền vừa vặn câu được hai con cá mè khá mập mạp, thuyền nương đang làm cho bọn họ.
 
"Mỗi mùa xuân khi hoa đào nở rộ, mới là thời điểm cá mè mập mạp ngon nhất, mỗi khi bắt được một con, ngư dân phụ cận đều trực tiếp dùng lưới vớt, hôm nay hai con này là vận khí tốt." Người chèo thuyền vừa chèo thuyền vừa tán gẫu với bọn họ: "Đây không phải là lần đầu tiên cô nường này đến đúng không?”
 

Mộc Tình Tiêu gật đầu, cười nhạt một tiếng: " Trương thúc còn nhớ rõ ta.”
 
Nàng vừa mở miệng gọi Trương thúc, người chèo thuyền liền biết nàng nhất định là khách quen, nhưng mà hắn cũng chỉ cảm thấy quen mắt, ngượng ngùng nói: "Trí nhớ không tốt bằng cô nương, ta quả thật già rồi.”
 
Lập tức hắn nhìn về phía Cố Diễn, có chút không xác định nói: "Vị công tử này hẳn là chưa từng tới.”
 
Cố Diễn lúc này nhìn mặt hồ đến thất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
 
Mộc Tình Tiêu nói: "Hắn đúng là lần đầu tiên tới.”
 
Nói xong nàng ngồi xuống bên cạnh Cố Diễn, thoải mái cởi giày ra, chân trần định buông xuống lại bị Cố Diễn bắt giữa chừng.
 
Bàn chân ngọc trắng nõn thon thả, mắt cá chân nhẵn nhụi mềm mại, hắn dừng một chút, mới nói: "Trong nước lạnh.”
 
"Bây giờ trời cũng không lạnh lắm, để cho ta chơi một lúc." Mộc Tình Tiêu nhìn hắn, con ngươi linh động chớp chớp, "Chỉ trong chốc lát, được không?”
 
Trong lòng Cố Diễn khẽ động, đột nhiên có chút không tự chủ nói: "Được, chỉ trong một lát thôi đấy.”
 
Mộc Tình Tiêu như nguyện thả chân xuống, một trước một sau lắc lư, ngón chân chạm vào nước, gợn sóng lăn tăn tuôn ra trong vòng tròn.
 
"Mới vừa rồi huynh đang suy nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy, không phải là đi một ngày nên mệt mỏi chứ?" Nàng hỏi Cố Diễn.
 
Cố Diễn không rõ ý tứ nhìn nàng một cái, nói: "Nên mệt cũng là nàng mệt mới đúng.”
 
Mộc Tình Tiêu nhất thời bĩu môi: "Được, ta đang quan tâm huynh, huynh lại cười nhạo ta!”
 
" Cái này sao có thể coi là cười nhạo, ta là nam tử, nàng là nữ tử, nàng càng dễ dàng mệt mỏi hơn ta, không phải là hợp tình hợp lý sao?" Cố Diễn đứng đắn nói.
 
Mộc Tình Tiêu hoàn toàn không hiểu ý tứ sâu xa của hắn, hừ nhẹ một tiếng xem như miễn cưỡng đồng ý, nói: " Vậy thì ta không mệt chút nào, coi như huynh cũng không mệt đi.”
 
Cố Diễn cao hơn nàng nửa cái đầu, khi sóng vai ngồi, nếu nàng không ngước mắt lên cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
 
Lúc này nàng thản nhiên nhìn mặt hồ, Cố Diễn thì rũ mắt nhìn nàng, lặng lẽ thở dài, một lúc lâu sau mới nói: "Ta thấy hai ngày nay nàng ít có lúc thoải mái, thật sự không mệt chút nào sao?”
 
Mộc Tình Tiêu hơi ngẩn ra, không nghĩ tới hắn lại nhìn ra, cũng không biết hắn nhìn ra bao nhiêu.

 
Ngày đó dưới sự xúc động mà nàng chất vấn nhị thúc, phát hiện hắn rất có khả năng biết cái gì đó, nàng cảm thấy có chút không thể lý giải, nếu nhị thúc chỉ là vì tham lam mới làm ra chuyện như vậy, còn coi như là người, nhưng nếu hắn biết rõ là có người muốn hại phụ mẫu nàng, mà người cho hắn chỗ tốt rất có thể chính là hung thủ, hắn vẫn tiếp nhận, vậy có khác gì đồng lõa đâu?
 
Trong lúc uất ức, nàng cũng không muốn buông tha manh mối này, đêm đó, nàng tự mình đến Cảnh Minh Đường, hắn lấy cớ từ chối gặp mặt, hôm qua nàng chạy tới lúc dùng bữa tối, không nghĩ tới Nhị thúc trực tiếp không trở về.
 
Vừa nghĩ đến mấy năm trước Nhị thúc dựa vào thân nhân ruột thịt của nàng mà lên nắm quyền, kiếp trước nàng rơi vào kết cục như vậy cũng không thoát khỏi liên quan với hắn, còn có Sở vương, nghe nói hôm nay sẽ đến Ninh Châu...
 
Lúc nàng vừa mới sống lại, nàng đã nghĩ đến việc tránh xa những tai họa kia, sống tốt cuộc sống của mình là được, nàng là một nữ tử bình dân, có thể làm được tốt nhất chẳng qua là kinh doanh tốt gia nghiệp phụ mẫu lưu lại, về phần báo thù rửa hận, nàng vô lực chỉ có thể tránh suy nghĩ.
 
Nhưng hiện giờ nàng biết cái chết của phụ mẫu có ẩn tình khác, ngọn lửa hận thù như bùng cháy trên thảo nguyên. Nàng có thể bởi vì vô năng mà không báo thù cho mình kiếp trước, dù sao nàng hiện giờ còn có thể sống thật tốt, nhưng dù thế nào nàng cũng không thể buông tha cho cái chết của phụ mẫu mình.
 
Nàng muốn điều tra rõ ràng hết thảy, muốn báo thù rửa hận, nhưng mà với thân phận của nàng, nàng có thể làm cái gì?
 
Cố Diễn nhìn vẻ mặt nàng lặng lẽ trở nên u ám, đôi chân ngọc vừa rồi còn đung đưa vui vẻ cũng chậm lại, mềm nhũn rũ xuống.
 
Hắn nhất thời có chút hối hận vì đã chọc thủng lớp ngụy trang của nàng như vậy.
 
Hắn chỉ quan tâm đ ến những gì mình muốn, muốn nàng cái gì cũng nói cho hắn biết, có thể ỷ lại vào hắn, nhưng bây giờ hắn có thể làm gì?
 
Hắn còn phải dựa vào giấu diếm và ngụy trang để đổi lấy cơ hội bình yên ở lại bên cạnh nàng.
 
Cố Diễn không định đợi nàng trả lời, chủ động chuyển đề tài, nói: "Nếu không đứng lên sẽ bị cảm lạnh.”
 
Nói xong hắn khom lưng, đưa tay khép lại mắt cá chân mảnh khảnh của nàng, nâng lên trên.
 
Mộc Tình Tiêu mới phát hiện mình thất thần, ngượng ngùng cười với hắn, ngoan ngoãn để hắn nâng chân lên.
 
Cố Diễn để nàng nghiêng người ngồi, đặt hai chân nàng vào lòng mình, dùng khăn tay của mình lau đi từng giọt nước cho nàng.
 
Mộc Tình Tiêu hiếm khi có chút không được tự nhiên, hai gò má lặng lẽ ửng hồng, nhưng không rụt chân lại, mặc cho hắn cẩn thận lau khô, lại tự tay giúp nàng mang giày.
 
Trái tim nàng giống như một bông hoa đầy mật.

 

Bình Luận (0)
Comment