Cưới Nhầm Thái Tử

Chương 47

Cố Diễn đột nhiên quay về phía cánh cửa tối bên ngoài: "Niệm Cửu.”
 
Niệm Cửu bị đánh thức bởi những tiếng ồn vừa rồi, khi bọn họ nói đến một nửa đã đến, chỉ là cảm thấy chuyện trong phòng hình như không có quan hệ gì với mình, mới do dự không đi vào, nhưng khi hắn nghe tin Cố Diễn muốn đi thì cảm thấy lo lắng, mặc dù nghe ý của hắn còn có thể trở về, nhưng ảnh vệ của hắn ở đây chờ đều được phân phó làm việc, chính mình lại có thể bị hắn quên ở chỗ này.
 
Trong lòng vừa mất mát lại rối rắm, không nghĩ tới Cố Diễn lại đột nhiên gọi hắn ra ngoài, Niệm Cửu theo bản năng bước ra, cực kỳ không thuận miệng kêu lên: "Điện... Điện hạ?”

 
"Ngươi đi theo ta." Cố Diễn nói.
 
Hiện giờ hắn không cần dùng đứa nhỏ này, càng sẽ không mang nó theo, thường xuyên không chiếu cố được tâm tính trẻ con của hắn, không bằng sớm ngày dẫn hắn đến thượng kinh, giao cho huynh trưởng hắn nhậm chức ở Ngự Ảnh Ti.
 
Hai tròng mắt ngây thơ của Niệm Cửu chợt bừng lên niềm vui.
 
Đoàn người bọn họ đi vội vàng, không mang theo thêm bất cứ thứ gì, trực tiếp lên đường.
 
Bọn họ chọn cưỡi ngựa đi về phía bắc, đường thủy tuy thuận tiện nhưng không nhanh được, hơn nữa dọc đường chắc chắn không tránh khỏi chướng ngại vật do Liêu vương phái tới, đi đường thủy không dễ phòng bị.
 
Cố Diễn vốn định nhìn Mộc Tình Tiêu một cái, lại sợ mình không thể kìm được, một khi cảm giác không muốn bắt đầu tăng lên, sẽ rất lâu để ngược gió và trói buộc nó lại, nếu không cẩn thận đánh thức nàng, sợ là càng không đi được.
 
Lúc này đang cưỡi ngựa phi nước đại, hắn mới dám tùy ý để tâm tư bành trướng, nghĩ lúc nghỉ ngơi trên đường phải viết cho nàng một phong thư giải thích kỹ một phen, khuyên nàng tức giận thì tức giận, đừng hối hận rồi cưới người khác, không... Tức giận cũng không tốt, sẽ hại thân.
 

Bầu trời dần sáng lên, mặt trời từ từ nhô lên đánh thức vùng đất đã im lìm suốt đêm.
 
Tiếng chim hót ngoài cửa sổ trong trẻo ngọt ngào, Mộc Tình Tiêu ngồi trước khung trang điểm cẩn thận tô lông mày.
 
"Tiểu thư, mấy người ở Ngọc Môn Sơn kia mới sáng sớm đã tới đây, nhất định phải canh giữ viện tử, đuổi cũng không đuổi được, cũng không là vì sao." Thanh Đại tiến vào phòng nói.
 

Mộc Tình Tiêu nhíu mày, nhưng nàng cũng không đoán ra ý đồ của bọn họ, chỉ đành chờ sau khi trang điểm xong rồi mới ra ngoài hỏi chuyện gì đã xảy ra.
 
Nàng có một linh cảm không thể giải thích được rằng nó có thể liên quan đến Cố Diễn, nhưng Cố Diễn cũng không phải là người tự mình chủ trương mặc kệ ý nguyện của nàng.
 
Sau khi trang điểm xong, nàng bước ra khỏi gian trong đến chính đường ngồi xuống, hạ nhân đang định bưng bữa sáng lên thì bị nàng ngăn lại: "Trước tiên gọi mấy người kia vào đi, hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì.”
 
Sau khi đám người Ngự Lục tiến vào, đầu tiên là cung kính hành lễ.
 
Bọn họ xuất thân từ Ngự Ảnh Ty, vốn chỉ nghe lệnh theo quyền lực cao nhất của Hoàng gia, mà theo ý bệ hạ, cho dù hiện tại Thần vương chỉ tạm thời kiểm soát bọn họ, thì sớm muộn gì cũng sẽ là chủ tử chân chính của bọn họ, trừ chuyện đó ra, bọn họ ngay cả Sở vương cũng dám động, có thể thấy được địa vị cao thế nào.
 
Tuy nhiên, với ảnh hưởng của những ngày này, cộng với sự ủy thác của Điện hạ trước khi rời đi, bọn họ đều biết địa vị của Mộc Tình Tiêu ở trong lòng điện hạ cho nên không dám lơ là một chút nào.
 
"Mộc tiểu thư, điện hạ trước khi đi đã lệnh cho chúng thuộc hạ ở lại bên cạnh bảo vệ người, đây là điện hạ nhờ thuộc hạ giao cho người." Ngự Lục nói xong, lấy ra một lệnh bài bằng vàng ròng đặt trong hai tay nâng lên.
 
Mộc Tình Tiêu nhíu mày, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới nhận lấy, nàng cầm lệnh bài trong tay nhìn thấy hai chữ "Thần vương" khắc trên đó.
 
"Thần Vương?" Nàng lẩm bẩm hỏi, giọng điệu mang theo chút hoang đường và không dám tin, "Cố Diễn?”
 
"Vâng." Ngự Lục khẳng định đáp.
 
Trong phòng rơi vào trầm mặc thật lâu, ngay cả Thanh Đại và Lục La đang đợi ở bên cạnh cũng gần như nín thở, một bên khiếp sợ, một bên yên lặng tiêu hóa biến hóa kinh thiên này.
 
Mộc Tình Tiêu vuốt v e lệnh bài bằng vàng ròng kia, trên mặt không có biểu tình gì, cũng không nói gì, ánh mắt tối tăm không rõ, làm cho người ta không nhìn ra nàng đang suy nghĩ cái gì.
 
Một lúc lâu sau, nàng khẽ hỏi: "Các ngươi cũng không phải Ngọc Sơn môn gì, đúng không?”
 
"Chúng thuộc hạ là ảnh vệ xuất thân từ Ngự Ảnh ty."
 

"Hắn ta đi đâu rồi?"
 
Không hiểu sao Ngự Lục từ trong câu hỏi ngắn gọn này, nhận ra một tia nghiến răng nghiến lợi, âm thầm đổ mồ hôi, vì điện hạ nhà mình thành thật giải thích: "Thời điểm trời chưa sáng, Thượng Kinh đột nhiên truyền đến tin khẩn, nói bệ hạ đột nhiên lâm bệnh, điện hạ không còn cách nào khác suốt đêm khởi hành trở về.”
 
Mộc Tình Tiêu nghe vậy sửng sốt, không trách hắn rời đi không lời từ biệt, cho nên chỉ còn lại một câu hỏi cuối cùng..
 
Nàng đã sớm hoài nghi về lai lịch của Cố Diễn, từ trước đến nay nàng luôn chán ghét những người lừa gạt nàng, nhưng Cố Diễn chưa bao giờ khiến nàng cảm thấy ác ý chút nào, không giống phu thê Nhị Phòng, Sở vương, thậm chí là Tần Văn Sách.
 
Dần dà, sự hoài nghi này không còn khiến nàng tức giận nữa, thậm chí nàng có thể cảm nhận được sự do dự và cẩn thận của Cố Diễn. Nàng chỉ coi là hắn có gì đó khó nói, dù sao còn cách ngày thành hôn một khoảng thời gian, nàng có thể cho hắn thời gian.
 
Giờ phút này chuyện hắn vẫn giấu diếm nổi lên mặt nước, nàng càng khiếp sợ và hoang mang khó hiểu.
 
Với xuất thân và địa vị hiển hách như vậy, nếu là nam tử bình thường, hận không thể khắc ở trên trán để thu hút người khác đổ xô về phía mình, nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác giấu đi, còn tìm mọi cách che dấu, dung nhập chính mình vào bụi bặm, chỉ đưa ra một tấm chân tâm.
 
Nàng nghi hoặc như vậy nên trực tiếp hỏi thẳng: "Vì sao hắn phải giấu diếm thân phận?”
 
Ngự Lục dừng một chút, cúi đầu trả lời: "Thuộc hạ cũng không biết.”
 
Mộc Tình Tiêu nghĩ thầm, chẳng lẽ bởi vì hắn đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật nào đó, ví dụ như trộm đi phần mật báo trong khố phòng của nàng?
 
"Vậy... Nhị thúc ta, bọn họ có biết không?”
 
Ngự Lục nhận ra nàng đang nói đến ai, thành thật nói: "Có biết.” Lúc này ngay cả hắn cũng hoang mang, điện hạ dường như chỉ gạt một mình Mộc tiểu thư, nhưng lại quan tâm đ ến Mộc tiểu thư nhất.
 
Mộc Tình Tiêu cũng nhận ra nàng là người duy nhất không biết.
 
Nàng nhất thời không tìm ra nguyên nhân, trong lòng có chút mất mát. Mặc dù nàng coi thường loại người dựa vào địa vị và quyền lực bẩm sinh của mình để cho rằng tất cả mọi người phải ủng hộ hắn, nhưng Cố Diễn không phải là người như vậy.

 
"Hắn còn có thể trở về chứ?"
 
"Vâng, điện hạ để lại lệnh bài cho tiểu thư chính là ý này."
 
Mộc Tình Tiêu yên lặng siết chặt lệnh bài trong tay, một lát sau khẽ thở dài nói: "Hắn để các ngươi ở lại chỗ này, nhưng ta quả thật không có gì dùng đến các ngươi, các ngươi muốn làm gì thì làm, muốn chờ hắn ở Xuân Hòa Đường cũng được.”
 
"Mộc tiểu thư, trước khi đi điện hạ đã trịnh trọng dặn dò, chúng thuộc hạ không dám lười biếng, người cứ để chúng thuộc hạ đi theo. Nếu ngài có nửa điểm sơ suất, Điện hạ sẽ mặc kệ chuyện ở Thượng Kinh, ngài có lẽ không biết thế cục hiện giờ, bệ hạ nằm liệt giường, Liêu Vương rục rịch, nếu điện hạ tùy hứng, thiên hạ này sẽ... Xong rồi!" Các ảnh vệ có kênh tin tức của riêng mình, lúc hừng đông đã nhận được không ít tin tức, Lục Kiền không nói khoa trương chút nào.
 
"Hắn ta còn rất biết uy hiếp người..." Mộc Tình Tiêu không cảm thấy mình có thể ảnh hưởng đến hắn như thế, hắn hẳn cũng không phải người tùy hứng không biết nặng nhẹ như thế, có lẽ chỉ là nói đùa mà thôi.
 
Nhưng mà sắc mặt nàng cũng có chút ngưng trọng, việc này đúng là còn có liên quan đến Liêu Vương, chẳng lẽ Liêu Vương muốn tạo phản hay sao?
 
Như vậy nàng cũng hiểu tâm tư của Cố Diễn, hắn sợ Liêu Vương bị bức bách, vạn nhất gây bất lợi cho nàng, nhưng tình cảnh của hắn rõ ràng càng nguy hiểm hơn.
 
"Bên cạnh hắn có lẽ càng cần các ngươi."
 
Ngự Lục cười khổ lắc đầu: "Không nhất định, điện hạ còn lợi hại hơn chúng thuộc hạ nhiều, từ trước đến nay không cần chúng thuộc hạ bảo hộ, thậm chí coi chúng thuộc hạ là gánh nặng, chúng thuộc hạ cũng chỉ có thể ở nơi khác giúp người.”
 
“Lợi hại hơn các người rất nhiều?” Mộc Tình Tiêu thấy Ngự Lục gật đầu khẳng định, nhất thời không nói gì.
 
Cố Diễn, không biết hắn còn bao nhiêu kinh ngạc mà nàng không biết, dám nói ngay cả kiếm cũng không nhấc lên được!
 
Cái gì mà hiệp khách cứu hắn, tất cả chỉ là nhảm nhí.
 
Nàng hít sâu một hơi nói: "Thôi, các ngươi nghĩ như thế nào, thì cứ thế mà làm.”
 
Nhưng mà lợi hại đến đâu chăng nữa cũng chỉ là người bình thường, nghĩ đến thế cục Thượng Kinh mà bọn họ nói, Mộc Tình Tiêu vẫn không nhịn được có chút bất an không yên.
 
Nàng nhớ tới kiếp trước, nàng thu dọn đồ đạc đi Thượng Kinh cũng là trong tháng này, chỉ là lúc ấy chỉ có nhi nữ tình trường*, ít nghe về những thay đổi của thế cục, đến Thượng Kinh không bao lâu nàng đã bị cấm ở biệt viện.
 
Mấy tháng ở biệt viện là khoảng thời gian ký ức nàng mơ hồ nhất, trong trí nhớ của nàng, nàng hầu như chỉ nhớ đến tê tái cùng tro tàn, trong lúc hình như có một tia sáng ngắn ngủi nhưng nàng không nhớ rõ.

 
Dù sao kết quả cũng như nhau, nhiều lần ánh sáng xuất hiện cũng không mang đến chút thay đổi nào.
 
Buổi chiều nàng ở thư phòng xử lý xong sổ sách, lại lật sách trong tay.
 
Đột nhiên không biết tại sao, nàng nhớ tới một bản thông cáo đã soạn thảo trước đó bị nàng vứt đi, nhưng nội dung vẫn còn in đậm trong tâm trí nàng, giờ phút này hiện lên lập tức.
 
Bỗng nhiên, nàng dường như hiểu được nguyên nhân Cố Diễn giấu diếm thân thế và thực lực của mình, còn có từ sự ghen tuông và thái độ đối với người khác mà nói, tính tình của hắn rõ ràng có sự sắc sảo, có chút bá đạo, lại thường xuyên nhu thuận lấy lòng trước mặt nàng, chỉ có ngẫu nhiên không nhịn mà giở trò nóng nảy một chút, có lẽ những thứ này đều bởi vì nhìn thấy phần thông cáo nàng tiện tay soạn ra kia.
 
Mộc Tình Tiêu vừa hồi tưởng, không nhịn được lắc đầu cười khẽ, hắn giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, cho rằng nàng không nhìn ra sao, lại không biết đó là yêu cầu kén rể của người ngoài, mà hắn cần gì phải đáo ứng?
 
Phía bên kia.
 
Đoàn người Cố Diễn vừa giải quyết xong một nhóm thích khách, thừa dịp dừng lại nghỉ ngơi một lát, hắn cầm giấy bút mực đã mua lúc sáng khi đi ngang qua thị trấn, đầu óc đầy chữ mà rối như tơ vò, hồi lâu trên giấy chỉ cũng chỉ có một lời hỏi thăm.
 
"Điện hạ, gà rừng nướng xong rồi, ăn trước đi." Lục Kiền cầm xâu gà nướng trên cành cây đi tới, cúi đầu lơ đãng liếc mắt một cái, nhất thời không nhịn được nói: "Ôi chao, ngài ngồi xổm nửa ngày này thần còn tưởng rằng viết được bao nhiêu trang, chiếu theo tốc độ này, nghỉ một chuyến viết một câu, chờ Mộc tiểu thư nhận được thư nói không chừng đã..."
 
Lời còn chưa dứt, hắn đã nhận được ánh mặt lạnh lùng của cố Diễn, nhất thời nuốt hai chữ "tái giá" trở về trong bụng, ngược lại nói: "Ngài ăn trước đi, ăn no rồi mới có thể tuôn trào ra văn thơ lai láng được!”
 
Cố Diễn có vẻ tức giận mà gấp giấy thư lại, nhận lấy gà nướng mặt không chút thay đổi mà ăn.
 
Ba ngày sau, đoàn người đã đến Thanh Châu, mà Mộc Tình Tiêu ở Ninh Châu xa xôi cũng nhận được một xấp giấy viết thư thật dày của Cố Diễn.
 
Mộc Tình Tiêu ngoài ý muốn nhưng lại vui vẻ, nàng mở ra, tinh tế nhìn kỹ.
 
Sau màn chào hỏi, câu đầu tiên là không được phép hùng hổ - không được tức giận, cũng không được thành hôn với người khác.
 
Nàng khẽ nói một tiếng, yêu cầu này thật sự không có đạo lý, hắn gạt nàng nhiều chuyện như vậy, không thẳng thắn với nàng cũng không nói lời tạm biệt, còn không cho phép nàng tức giận sao? Nếu không phải nàng đủ hiểu hắn nghĩ như thế nào, nàng đã sớm tức giận đến không biết nam bắc.
 
Không cho phép cưới khác coi như hợp lý, dù sao nàng cũng phải bồi thường cho hắn một khoản rồi mới hối hận vì đã thành hôn.

 

Bình Luận (0)
Comment