Cưới Rồi Trước Sau Gì Cũng Yêu

Chương 26

“Đó thật sự là của anh ấy?”

Cô bình thản, gần như không chút cảm xúc nhìn người phụ nữ đang mang thai ở trước mặt.

Phạm Lộ Thu rất có hương vị vênh váo nhạo báng hất cằm nói: “Đúng vậy.”

Mộ Đồng Đồng im lặng nhìn cô ta một hồi mới nói: “Vậy sao cô không đi tìm anh ấy lại tìm tôi?”

“Nếu cô sợ anh ấy không nhận thì có thể tìm Dịch gia, họ sẽ không từ bỏ con cháu lưu lạc bên ngoài.”

Biểu tình của Phạm Lộ Thu không hiểu cứng lại một chút, còn có chút vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: “Cô không cần vênh váo tự đắc, trước sau gì tôi cũng sẽ tìm họ.”

“Vậy cô tìm tôi làm gì? Muốn xem tôi bị đả kích thế nào à?”


Mộ Đồng Đồng không đợi cô ta phản bác đã nói tiếp: “Vậy phải khiến cô thất vọng rồi, tôi sẽ không bị cô chọc tức.”

“Vậy cô còn đến đây làm gì!?”

Phạm Lộ Thu chịu không nổi biểu tình bình tĩnh của cô mà gắt giọng chanh chua.

Mộ Đồng Đồng nhìn cô ta vài giây, sau đó nói: “Nhìn cô chật vật thế này, hoàn toàn không giống tôi lúc mang thai.”

“Cô!”

Phạm Lộ Thu tức gần chết. Cô ta không nghĩ Mộ Đồng Đồng lại mở miệng cạnh khóe cô ta.

Nhưng đúng là như vậy đấy.

Phạm Lộ Thu muốn chọc tức cô, cô lại muốn xem cô ta khó coi cỡ nào. Chỉ cần nhìn Mộ Đồng Đồng hiện tại nhìn múp rụp, da dẻ bóng bẩy thôi là đủ cho Phạm Lộ Thu tức ói máu rồi.

“Tại sao cô không đến sớm hơn? Nếu cô xuất hiện, kiểu gì người nhà họ Dịch cũng sẽ không để cho cô đói khổ.”

Mộ Đồng Đồng đúng là không hiểu chuyện này.

Ai biết Phạm Lộ Thu vừa nghe liền ném ánh mắt muốn giết người nhìn cô ác độc gầm lên: “Mộ Đồng Đồng! Cô đừng có hòng mà chọc tôi!”

“Trước sau gì tôi cũng sẽ lấy lại mọi thứ cô đang có! Cho dù không như vậy tôi cũng sẽ không để cô sống vui vẻ!”


“Không phải cô thanh cao lắm sao, hiện tại biết tôi có con với anh ấy, cô còn có thể bình thản xem như không có gì sao!?”

Phạm Lộ Thu giống như muốn thông qua chuyện này đả kích Mộ Đồng Đồng mà cười gằn không ngừng. Nhưng sao không phải là đang che giấu nội tâm oán hận của cô ta chứ.

Làm sao cô ta không muốn tìm người nhà họ Dịch hưởng phúc được. Là cô ta không thể thôi!

Lại nói, thì ra sau khi Diêm Trác nhận ra cô ta không có giá trị thì liền tức khí ném cô ta vào một ổ chứa để phát tiết oán giận. Cô ta ở bên trong bị vùi dập thế nào, hận nhưng không thể chạy ra ngoài, cô ta chỉ muốn giết chết Dịch Minh Độ cũng sợ không thể tiêu tan uất ức trong lòng.

Một thời gian đầu cô ta còn không tin tất cả chỉ là cái bẫy Dịch Minh Độ tương kế tựu kế để bảo vệ Mộ Đồng Đồng, nhưng dần dần cô ta không thể không chấp nhận hiện thực. Sau đó cô ta liền tìm cách thoát ra khỏi chỗ đó, cuối cùng cũng được một phú hào giàu có mang đi. Cô ta cũng đã nghĩ muốn thông qua cơ hội này tìm được cách trả thù tất cả những người đã hại cô ta, ai biết cô ta lại phát hiện mình có thai.

Ngay lúc đó cô ta liền nhận định đứa nhỏ là của Dịch Minh Độ, rồi mới có chuyện cô ta trở lại đây.

Để về được S thị cô ta đã chịu không biết bao nhiêu khổ, thế mà Mộ Đồng Đồng còn nhạo báng cô ta. Lý nào chứ!

Mộ Đồng Đồng im lặng nhìn cô ta nổi điên, quả thật không thể phản bác những gì cô ta nói, nhưng cô lại không biểu hiện chút dáng vẻ gì Phạm Lộ Thu muốn thấy cả.

Một hồi cô đứng dậy, muốn đi. Nhưng trước khi Phạm Lộ Thu định giữ lại cô đã nói: “Điều cô nói không sai. Cô cũng có thể vui vẻ rằng mình đã đạt được mục đích. Tôi chúc cô mau chóng được Dịch gia nhận về, ít nhất đứa trẻ là không có tội, Dịch gia cho dù không nhận cô cũng sẽ nhận đứa nhỏ.”


“Cô!”

Phạm Lộ Thu còn chưa kịp vui đã bị câu sau của cô chọc tức ói máu.

Nhưng cô ta lại không thể phủ nhận Mộ Đồng Đồng nói trúng tâm tư của cô ta. Cô ta chính vì sợ nhà họ Dịch làm như vậy nên trước khi nghĩ được biện pháp chu toàn cô ta mới không đi tìm nhà họ Dịch. Hôm nay gặp Mộ Đồng Đồng cũng là cô ta không nhịn được nhìn thấy cô hạnh phúc sung sướng mới muốn dùng chuyện này chọc tức Mộ Đồng Đồng. Kết quả Mộ Đồng Đồng lại…

Nhưng nói đến đây Mộ Đồng Đồng cũng không nhìn Phạm Lộ Thu nữa mà xách túi rời đi.

Phạm Lộ Thu muốn giữ cô lại, la lối om sòm nhưng với thân hình bất tiện kia, cô ta vẫn là bị Mộ Đồng Đồng bỏ rơi trong quán nước.

Cô ta tức chết lại không thể làm gì, trong lòng không cam tâm mà dáng vẻ cứ như người điên, mém chút bị nhân viên của quán đuổi ra ngoài. Nhưng cũng không cần họ đuổi.

Thời điểm cô ta định đi thì một đám vệ sĩ xông vào đem cô ta giữ lấy. Cử chỉ không chút nhẹ nhàng khiến cô ta hoảng hốt la lên: “Các người làm gì vậy!?”

Bình Luận (0)
Comment