Cười Ta Quá Đa Tình

Chương 17

Sự nghiệp làm bài tập thuê của Tiểu Nguyên Bảo ngày càng lớn. Lâm Phương Châu phát hiện, Tiểu Nguyên Bảo giúp người ta làm bài tập, lấy tiền cũng rất tùy ý. Vàng cũng thu, bạc cũng thu, tiền đồng cũng thu, thậm chí có một lần, nó còn nhận hai cái trứng chim, nghe nói là vì đối phương tạm thời không có tiền, đưa hai quả trứng cầm trước, chờ bao giờ có tiền rồi sẽ chuộc lại.

Lâm Phương Châu dở khóc dở cười, cảm thấy do mình làm chuyện xấu quá nhiều nên đã báo ứng lên đầu Tiểu Nguyên Bảo —— nàng thường lui tới chơi bời lêu lổng, ăn bữa nay lo bữa mai, thường xuyên nợ tiền người ta.

Bài tập Tiểu Nguyên Bảo làm giúp càng ngày càng đa dạng, ban đầu là chỉ giúp bạn học viết, luyện, rèn chữ, sau lại phát triển hơn là làm câu đối, làm vè, thậm chí ở lớp học còn trộm giúp bạn học trả lời vấn đề của lão sư…… Dù sao cũng đủ thứ trên đời, cũng mệt nó nghĩ ra.

Dần dần, nó đã kiếm được nhiều tiền chỉ nhờ vào việc làm bài tập giúp.

Lâm Phương Châu ngồi tổng hợp lại tiền, tính từng chút từng chút. Sau đó nàng phát hiện, cứ theo tốc độ này, tiền một tháng Tiểu Nguyên Bảo kiếm được có thể bằng một năm tiền công của nàng.

Ngoại trừ Tiểu Nguyên Bảo, Cửu Vạn cũng thường xuyên kiếm tiền về cho gia đình. Cửu Vạn ngậm một con thỏ về, thế là nàng và Tiểu Nguyên Bảo cùng nhau ăn thịt thỏ, đỡ tốn tiền bữa cơm. Da thỏ cũng được mang đi phơi nắng, mùa đông có thể bán lấy tiền.

Má, Lâm Phương Châu cảm thấy bản thân mình ở trong cái ngôi nhà này càng ngày càng không dám ngẩng đầu.

Tiểu Nguyên Bảo trước sau kiếm tiền, vàng bạc đồng đều tính hết, gom lại thành một đống, làm Lâm Phương Châu rất vui vẻ mà nói với nó: “Ngươi thật sự là cây rụng tiền của ta mà.”

Tiểu Nguyên Bảo cũng vui vẻ: “Đủ để ngươi chơi trong sòng bạc được bao lâu?”

Lâm Phương Châu bị những lời này làm cho kinh ngạc. Nàng hỏi: “Ngươi hy vọng ta bài bạc sao?”

“Ừm.”

“Vì sao?”

“Bởi vì ngươi thích bài bạc.”

“Ngươi không sợ ta thua hết sạch tiền ư?”

“Nụ cười của mỹ nhân là vô giá, tiêu tiền mua vui vẻ lại càng đáng giá.” Tiểu Nguyên Bảo nói, lại vội vàng bổ sung: “Chỉ là lần này thua tiền thì đừng khóc.”

Lâm Phương Châu có chút cảm khái, cũng có chút cảm động: “Ngươi là người duy nhất khuyên ta bài bạc đấy.”

Rất nhiều người thân quen khuyên nàng không nên bài bạc nữa, nàng lại càng không nghe, càng đánh càng nghiện không cai nổi. Bây giờ lại đột nhiên có người khuyên nàng đánh bạc, mà không hiểu vì sao, nàng không muốn đi nữa.

Lâm Phương Châu gom tiền vào một đống, cười hì hì nói: “Muốn giữ lại làm sính lễ cho người, khi nào cưới vợ thì dùng.”

Một câu này, lại làm gương mặt của ông cụ non kia đỏ rần.

Ngày hôm sau, Tiểu Nguyên Bảo về nhà, hỏi Lâm Phương Châu vấn đề rất kỳ quái: “Trêu đùa nam nhân là gì?”

Lâm Phương Châu nghe được lời này, đột nhiên biến sắc, chất vấn nói: “Ai dạy ngươi nói những lời này?!”

Tiểu Nguyên Bảo biết tuy rằng thỉnh thoảng Lâm Phương Châu cũng hay gắt gỏng, nhưng ít khi thật sự tức giận, lần này lại nóng tính như vậy, làm nó cảm thấy rất khó hiểu. Nó buông bát cơm, cẩn thận nhìn nàng, không dám nói lời nào.

Thấy nó không nói lời nào, nàng càng thêm bực bội: “Có phải gần đây ngươi chơi với mấy đứa không đàng hoàng không? Nói rõ sẽ được khoan hồng!”

“Không có……”

“Không có? Không có vậy lời ngu ngốc này là ai dạy cho ngươi? Ngươi nói xem, ta đi đánh gãy chân chó của nó!”

“Không có ai dạy ta, ta nghe người ta nói.”

“Nghe ai nói?”

“Người ở ban Ất, ta không quen biết, cũng không chung đụng gì.”

Ở thư viện, ngoại trừ lớp học vỡ lòng cho mấy đứa trẻ, thì các học sinh khác phải chia lớp theo học lực, từ cao đến thấp theo thứ tự là Giáp Ất Bính, học đủ kiến thức thì lên lớp. Học sinh ở ban Ất lớn hơn Tiểu Nguyên Bảo, thích nói xằng nói bậy là chuyện rất bình thường.

Lâm Phương Châu nghe Tiểu Nguyên Bảo nói xong thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, xong rồi trừng mắt nhìn nó một cái, nói: “Sau này nghe thấy những lời thô tục thì phải né đi biết không? Người nào dám nói mấy lời đó, ngươi không cần nhiều lời mà hãy đá thẳng vào tiểu kê kê của nó nghe chưa?”

“Ừ.” Tiểu Nguyên Bảo gật gật đầu, nhưng mà vẫn có chút khó hiểu, trong đầu như có cái gì đè nặng, nhẫn nhịn một lúc, rốt cuộc không nhịn được, nó lại hỏi: “Vậy, ngươi và huyện lệnh trêu đùa nhau?”

Lâm Phương Châu giận dữ: “Ta trêu đùa cái ông già nhà ngươi!”

Tiểu Nguyên Bảo nhẹ rụt cổ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ông già nhà ta mà ngươi cũng dám trêu.” 

“Ngươi nói cái gì?”

“Không có gì……”

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

……

Lâm Phương Châu uể oải mấy ngày nay, lúc trực ban cũng chán nản không có tinh thần. Sau vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng Uông Thiết Đinh trực ban với nàng có chút nhìn không được nữa, hỏi: “Đại Lang, ta thấy mấy ngày nay ngươi cứ héo úa thế, là do đi sòng bạc thua hết sạch tiền?”

Uông Thiết Đinh thân hình thon gầy, nhân phẩm tạm được, chỉ là nói chuyện không xuôi tai, được đặt cho biệt danh “Đinh sắt”.

Lâm Phương Châu nghe Uông Thiết Đinh hỏi vậy, nàng lắc đầu nói: “Ta không đi sòng bạc mấy ngày nay rồi.”

“Có phải muốn đi sòng bạc mà lại không có tiền không, hai tay ngứa ngáy, cho nên không có tinh thần?”

“Không phải.”

“Có phải ……” Hắn cười khúc khích: “Có phải dính chưởng hoa đào nhà ai không……”

Trong lòng Lâm Phương Châu thật sự có chuyện phiền lòng, muốn tìm một người nào đó tâm sự, nhưng mà nàng lại thấy xấu hổ khi nói cho người khác, có người ở sau lưng khua môi múa mép nói nàng và Huyện thái gia đoạn tụ……

Quá khó để mở miệng.

Mà cái người khua môi múa mép này còn là học đồ của thư viện mà Tiểu Nguyên Bảo theo học, cũng coi như cùng trường.

Nàng nhìn khắp nơi một phen, thấy xung quanh cũng không có người nào, liền nói khẽ với Uông Thiết Đinh: “Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi thành thật trả lời ta.”

“Ngươi hỏi đi.”

“Các ngươi, ừm, có phải đều cảm thấy…… Cảm thấy ta thích nam nhân không……”

Sau khi Uông Thiết Đinh nghe xong thì cười điên cuồng, lại lo lắng làm phiền đến người khác, vội vàng đưa tay che miệng lại.

Lâm Phương Châu: “Thế nên, các ngươi đều cho là như vậy sao?”

Sau khi cười xong, Uông Thiết Đinh nói: “Đâu chỉ thế, sau lưng mọi người đều nói ngươi là nhị ngải tử.”

“Nhị ngải tử” là một lời mắng chửi, đại ý là thái giám, hoặc một người nam nhân tương tự thái giám, không có khả năng sinh sản.

Nếu như bình thường, nam nhân nào bị mắng là nhị ngải tử, sợ là sẽ có một cuộc đấm nhau huyết hải thâm thù. Nhưng mà dù sao Lâm Phương Châu cũng là nữ nhân, không có cái lòng tự tôn nam nhân cố hữu trong đầu. Chỉ là vẻ mặt Uông Thiết Đinh lúc nói chuyện rất vui sướng, làm nàng có chút không thoải mái. Nàng hỏi: “Vì sao lại nói ta là nhị ngải tử?”

Uông Thiết Đinh: “Ta hỏi ngươi, sao bình thường luôn mang một cái khăn quàng cổ, ngươi che cái cổ làm gì? Mặc cho hôm đó nắng nóng gần chết, cũng không cởi khăn quàng cổ xuống?”

“Cái này sao?” Lâm Phương Châu chỉ chỉ cổ mình: “Ở trên cổ ta có vết sẹo, là do khi còn bé leo cây bị quẹt phải, bởi vì quá khó coi, cho nên ta vẫn luôn đeo khăn quàng cổ. Có lẽ do đã quen, nên cũng không cảm thấy nóng.”

“Thật sao?” Uông Thiết Đinh có chút nghi ngờ.

“Thật. Bằng không, ngươi nghĩ là vì sao?”

“Ta nghĩ do hầu kết của ngươi nhỏ, sợ bị người chê cười, cho nên mới dùng khăn quàng cổ che lại.”

“Sao lại nói như vậy, không tin ngươi xem, sẹo của ta đã ở đây rất nhiều năm rồi.” Lâm Phương Châu nói, kéo khăn quàng cổ ra, chỉ dấu vết trên cổ cho Uông Thiết Đinh nhìn.

Quả nhiên Uông Thiết Đinh nhìn thấy một vết sẹo nhỏ, tấm tắc lắc đầu, nói: “Thì ra là như thế.”

Lâm Phương Châu sửa sang lại khăn quàng cổ, hỏi Uông Thiết Đinh: “Hầu kết nhỏ thì sẽ là nhị ngải tử sao?”

Uông Thiết Đinh lắc đầu nói: “Cũng chưa thấy bao giờ, ta có một biểu đệ, hầu kết cũng không rõ ràng lắm, nhưng sau khi hắn thành thân được một năm thì đã có một đứa bé mập mạp, hiện tại có tận ba hài tử.”

Lâm Phương Châu cảm thấy đầu óc của Uông Thiết Đinh này không tốt lắm, lời nói bất nhất trước sau không giống nhau, nàng lắc lắc đầu, tiếp lời hắn nói: “Thật ra ta cũng không tệ lắm, tuy hầu kết ta không được lớn như người khác, nhưng ở trên giường cũng có thể làm cho nữ nhân kêu cha gọi mẹ. Có thể thấy, việc nhìn hầu kết to nhỏ để suy đoán người đó có phải nhị ngải tử hay không, rất không đáng tin.”

Uông Thiết Đinh đầy vẻ hứng thú: “Ngươi cũng chưa đón dâu, thì làm nữ nhân nào kêu cha gọi mẹ thế?”

Lâm Phương Châu cười thần bí: “Nữ tử đàng hoàng, không thể nói cho ngươi, làm xấu danh dự của người ta được.”

“Á à hí hí hí……” Uông Thiết Đinh cười vô cùng hạ lưu.

Lâm Phương Châu lại bịa chuyện với Uông Thiết Đinh thêm một lát nữa, đơn giản là mỗi người đều thổi phồng mình dũng mãnh thế nào, nữ nhân phóng đãng… Thật ra nàng cảm thấy rất nhàm chán. Nói mãi, rốt cuộc cũng làm cho Uông Thiết Đinh tin tưởng, nàng không phải nhị ngải tử cũng không phải người yêu thích Long Dương*.

*Thích nam×nam.

Buổi chiều trở về nhà, Lâm Phương Châu vừa đi vừa nghĩ, cô không chỉ phải tích cực tham gia những cuộc thảo luận về nam nữ, mà còn vừa phải khoác lác vừa đánh rắm bịa đặt. Bình thường nàng đi trên đường cũng phải trêu đùa nữ tử đàng hoàng, cứ như thế, nhất định sẽ đắp nặn một “Lâm Phương Châu rất háo sắc”. Người khác cũng không nghĩ nàng thích trêu đùa nam nhân nữa.

Nếu không, lỡ như chọc phải tên nào đoàn tụ không biết xấu hổ dính tới, nàng sẽ gặp phiền toái.

Vừa nghĩ tới đây, Lâm Phương Châu đã đụng phải Vương bộ đầu. Vương bộ đầu đang vội vàng dẫn một vài người theo sau, bên cạnh còn có một người, nhìn như tiên sinh của thư viện vậy. Lâm Phương Châu có chút tò mò, hỏi: “Vương bộ đầu, ngươi làm gì vội vàng vậy?”

“Thư viện đã xảy ra chuyện.” Vương bộ đầu thấy là người trong nha môn, cũng không giấu giếm cái gì, đáp: “Kéo bè kéo lũ đánh nhau, còn đổ máu, có một đứa bị nâng ra ngoài, sống chết không rõ.”

“Người đọc sách cũng sẽ đánh nhau sao……” Lâm Phương Châu líu lưỡi, thở dài: “Còn nâng ra ngoài đấy, thật đáng sợ!”

“Không phải đệ đệ ngươi cũng đi học ở thư viện sao, muốn cùng đi xem không?”

Lâm Phương Châu lắc đầu cười nói: “Không cần, Tiểu Nguyên Bảo nhà ta rất nghe lời, ta về nhà nấu cơm cho nó.”

“Ừ, ta mang huynh đệ đi xem trước đây.” Vương bộ đầu nói, cùng nàng cáo từ. Hắn vừa đi vừa nói chuyện với tiên sinh bên cạnh, Lâm Phương Châu nghe thấy hắn hỏi tiên sinh: “Bao nhiêu người?”

“Bảy tám đứa, có lớn cũng có nhỏ.”

“Là ai dẫn đầu?”

“Lâm Phương Tư!”
Bình Luận (0)
Comment