Cười Ta Quá Đa Tình

Chương 20

Huyện lệnh rảnh rỗi không có việc gì làm, ngồi nhớ lại chuyện đánh nhau ở thư viện một phen. Nghĩ đến những hành động của Lâm Phương Tư, càng nghĩ càng thấy khiếp sợ. Khó nhất chính là, từ đầu tới đuôi, tên tiểu tử mười tuổi kia chưa từng có một chút kinh hoảng nào, là khí thế “Núi Thái Sơn có sập xuống trước mặt cũng không biến sắc”, nhìn qua cứ như con cháu trong hoàng tộc “hạ phàm” vậy.

Hắn nghĩ thầm: Không ngờ ở cái huyện Vĩnh Châu nhỏ bé này, lại xuất hiện một nhân vật đáng gờm như thế, tương lai nhất định sẽ làm nên chuyện lớn. Sau này, toàn bộ vinh hoa phú quý của Lâm gia đều nhờ cả vào hắn. Cái tên Lâm Phương Châu kia lưu manh bại hoại vô cùng, cũng không biết tu phúc mấy đời, hay là trước kia gặp được cao nhân ẩn sĩ nào, vậy mà lại nhặt được kỳ tài có một không hai…

Đều là vận mệnh cả!

Huyện lệnh có chút ghen ghét, trong lòng rất không vui.Hắn nghĩ đến tương lai. Lâm Phương Tư chăm chỉ học tập như thế, sau này kiểu gì cũng sẽ gặp lại nhau trên quan trường, không bằng lúc này kết thiện duyên. Bởi vậy, huyện lệnh đối đãi với huynh đệ Lâm gia có chút phá lệ quan tâm, ngày lễ ngày tết sẽ thưởng vài thứ, thỉnh thoảng nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo cũng sẽ chỉ điểm vài câu, tuy vẫn chướng mắt Lâm Phương Châu như cũ, nhưng thái độ nói chung cũng hoà hoãn một chút… nhưng đây đều là chuyện sau này, hiện tại không đề cập tới.

Hôm nay Trung Thu, học đồ không cần đi học, nha dịch cũng không cần làm việc. Tiểu Nguyên Bảo quen dậy sớm, không có việc gì để làm nên nó đi lấy nước, từng thùng từng thùng cho tới khi cái lu nước lớn tràn đầy thì thôi. Cửu Vạn đậu ở trên cây nhìn nó đổ nước, thỉnh thoảng kêu một tiếng, đến khi mặt trời ló dạng thì mới đi ngủ.

Cuối cùng Lâm Phương Châu cũng rời giường.Nàng dẫn theo Tiểu Nguyên Bảo đi ăn sáng, ở sạp bán đồ ăn gặp được Vương Đại Đao. Vương Đại Đao nói: “Đại Lang, thật sự Tiểu Nguyên Bảo đã mười tuổi? Nhìn nó nhỏ gầy như vậy mà.”

“Thật sự, khi nó ăn xin thì có bao giờ được no bụng đâu, đương nhiên vóc dáng cũng không phát triển được rồi.”

Vương Đại Đao cảm thấy rất có đạo lý, gật gật đầu, lại nói: “Như vậy không thể được, nó nhỏ như vậy, đi học ở thư viện bị người ta bắt nạt thì làm sao bây giờ?”

Lời vừa nói ra, thì bên cạnh có người bật cười. Vương Đại Đao quét mắt liếc người nọ một cái, người nọ vội vàng ngừng cười, cúi đầu điên cuồng hút sữa đậu nành, trong lòng lại thầm nghĩ: Vốn là tiểu ma vương trời sinh, chỉ có hắn bắt nạt người khác, chứ toàn bộ thư viện từ lớn đến nhỏ, ai dám?

Vương Đại Đao tiếp tục nói với Lâm Phương Châu nói: “Hay là thế này, ngươi cho nó đi theo ta học võ? Không những luyện cho mình một cơ thể cường tráng, còn có thể học chút võ nghệ phòng thân, biết càng nhiều càng tốt cho cơ thể chứ sao.”

Lâm Phương Châu có chút do dự: “Cũng không tồi, nhưng mà nó còn phải đi học, thời gian đâu mà tập võ chứ?”

“Bảo nó dậy sớm nửa canh giờ, tan học thì trở về sớm một chút, chúng ta có thể tranh thủ chút thời gian ấy.”

Vương Đại Đao nói, lại nghĩ đến một chuyện khác: “Lúc tan học đi xe ngựa hoặc là dứt khoát xách mông chạy về, có thể thừa ra không ít thời gian.”

Lâm Phương Châu dở khóc dở cười: “Ngươi cho rằng đệ đệ ta là gia súc sao? Sẽ mệt chết người đó!”

“Sẽ không chết người, nó được hoạt động hoạt động gân cốt, mà đi học cũng có tinh thần hơn, mấy cái này vốn là chuyện nhỏ như con muỗi ấy mà.”

“Đây là cái kiểu ngụy biện gì thế.”

Vương Đại Đao mặc kệ Lâm Phương Châu, chỉ nhìn Tiểu Nguyên Bảo, hỏi: “Tiểu Nguyên Bảo, ngươi có bằng lòng theo ta học võ không?”

Tiểu Nguyên Bảo nhìn về phía Lâm Phương Châu: “Ngươi cảm thấy sao?”

Lâm Phương Châu: “Ngươi muốn học thì học, không muốn học thì thôi.”

Vương Đại Đao bám riết không tha mà khuyên nó: “Sau này nếu có người bắt nạt ca ngươi, ngươi có thể đánh hắn. Ngươi xem ca ngươi này, tay chân ốm yếu, còn chờ đệ đệ như ngươi tới bảo vệ đấy!”

Lâm Phương Châu có chút không vui: “Này……”

Tiểu Nguyên Bảo lại gật gật đầu: “Được, ta học.”

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

……

Ở Vĩnh Châu có phong tục, cứ đêm trung thu là gần như nhà nào cũng thả đèn. Lâm Phương Châu mua hai cái đèn hoa đăng, đợi đến tối rồi cùng Tiểu Nguyên Bảo đi ra ngoài thành thả. Trên bờ sông sớm đã tụ tập rất nhiều người, cả trai lẫn gái già trẻ lớn bé. Lâm Phương Châu sợ lạc Tiểu Nguyên Bảo, một tay nàng cầm đèn hoa đăng, một tay nắm lấy tay nó.

Tay Lâm Phương Châu rất mềm, Tiểu Nguyên Bảo nắm lại tay nàng, đi theo nàng xuyên qua đám đông.

Ánh trăng trên trời sáng vằng vặc, giống như một chiếc đĩa bạc, ngàn ngàn vạn vạn ngọn đèn dầu được thắp sáng trên mặt đất, ánh lên bờ sông quạnh quẽ một chút ấm áp. Lúc đầu Tiểu Nguyên Bảo bị Lâm Phương Châu dẫn đi, đi mãi đi mãi, lúc này nó mới đột nhiên bước đến phía trước, nắm lấy tay nàng kéo đi.

Lại đi thêm một lát, nó dừng lại.

Lâm Phương Châu hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiểu Nguyên Bảo đứng ở trước một cái cây, nói: “Chính là nơi này.”

Tiểu Nguyên Bảo ngửa đầu, nàng nhìn thấy nó đang cười. Ánh trăng và ánh nến chiếu rọi xuống, con ngươi nó sáng như sao trời, sáng ngời sạch sẽ vô cùng. Tiểu Nguyên Bảo cười khẽ, khóe miệng hơi hơi cong lên, lại lặp lại một lần nữa: “Chính là nơi này.”

Lâm Phương Châu có chút không thể hiểu được, nàng nói: “Vậy thì thả ở nơi này đi.”

Sau đó dẫn nó tới gần bờ sông, nhẹ nhàng thả đèn xuống.Hai chiếc đèn nho nhỏ hình hoa sen phiêu dạt theo dòng nước, càng phiêu càng xa, sau đó hoà lẫn vào ngàn vạn chiếc đèn khác, xuôi theo dòng nước. Những ngọn đèn nhỏ trôi trên sông, nhìn như một mảnh gấm nạm vô số kim cương đá quý. 

Cuối cùng, Lâm Phương Châu cũng không phân biệt được miếng đá quý nào là của nàng nữa rồi.

Nàng đứng lên, mắt nhìn mặt sông, hỏi nó: “Tiểu Nguyên Bảo, ngươi nhớ nhà không?”

Tiểu Nguyên Bảo lắc lắc đầu: “Không nhớ.”

“Nói bậy, ngươi không nhớ nương ngươi sao?”

“Lúc nương sinh ra ta đã khó sinh mà chết, ta chưa bao giờ gặp bà ấy.”

Lâm Phương Châu cảm thấy Tiểu Nguyên Bảo rất đáng thương, nàng sờ sờ đầu nó, lại hỏi: “Vậy cha ngươi đâu?”

“Cha ta tin vào lời gièm pha, cho rằng ta với ông ấy mệnh cách tương khắc, phụ tử không thể gần nhau. Bởi vậy rất ít khi ta nhìn thấy ông ấy.”

Lâm Phương Châu cứng họng, nàng rất muốn nhào tới mắng ông ta một trận. Nhưng mà dù sao cũng là cha của Tiểu Nguyên Bảo, nàng ngại mắng, chỉ nói: “Sao cha ngươi lại có thể đối xử với ngươi như vậy?”

“Ta cũng muốn biết.”

“Vậy, không có ai trong nhà xứng đáng để ngươi nhớ nhung sao? Nếu hiện tại có thể bình an trở về, ngươi, sẽ trở về chứ?”

“Ta hy vọng vĩnh viễn không phải trở về.”

Lâm Phương Châu nghe xong cảm thấy chua xót một trận. Nàng cúi đầu nhìn nó, thấy sắc mặt nó bình tĩnh, dáng vẻ không buồn không vui. Nàng không thể tưởng tượng nổi một tiểu hài tử như thế này, phải trải qua những chuyện khủng khiếp gì, mới có thể luyện cho mình một vỏ bọc kiên cường như vậy.

Nàng khom lưng, áp trán mình vào trán nó, cười hì hì nói: “Tiểu Nguyên Bảo.”

“Ừ?”

“Sau này chúng ta chính là người một nhà.”

“Ừ.”

Trên khuôn mặt tĩnh lặng của Tiểu Nguyên Bảo tràn đầy ý cười, nàng nhìn thấy trong đôi mắt nó nổi lên một tầng nước mắt trong suốt.

“Tiểu Nguyên Bảo?”

“Ừ?”

“Vừa rồi ngươi có ước nguyện không?”

“Có.”

“Ngươi ước nguyện cái gì?”

“Đêm nay ta muốn ngủ cùng ngươi.”

“Cút……”

“Quả nhiên, nói ra liền không linh.”

……
Bình Luận (0)
Comment