Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 187

Bầu không khí dưới khán đài lắng xuống, biểu cảm của Ôn Cảm thay đổi.

Anh ấy dùng ánh mắt trong veo quét qua khán đài, giọng nói tràn qua đôi môi mỏng lộ ra vẻ uy nghiêm của cấp trên: “Chuyện tôi muốn thông báo với mọi người hôm nay là chuyện hối lộ và hành vi bắt cóc của giám đốc nhà máy Chu Minh Phú!”

“Cái gì, giám đốc Chu hối lộ?”

“Bắt cóc ai?”

“Sao ông ta lại là người như vậy được?”

Ôn Cẩm ngồi trên bục, vẻ mặt bình tĩnh nhìn mọi người dưới khán đài đang nhỏ giọng bàn luận, khoảng hai phút sau, anh ấy mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp vừa áp chế cuộc thảo luận của mọi người, khiến mọi người im lặng ngay lập tức: “Lúc đầu, tôi cũng như mọi người, không tin giám đốc Chu lại là người như vậy, mấy ngày trước nhà cung cấp dược liệu cho nhà máy dược phẩm của chúng ta đột nhiên bị hư hỏng kho do mưa lớn và lở đất, ba loại dược liệu cần gấp đang thiếu hụt.”

Những chuyện này, nhân viên không phải là không biết, mặc dù đó là việc của quản lý, nhưng tin tức sẽ luôn được lan truyền.

Nghe thấy Ôn Cẩm nói những lời này, tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc.

“Cô Ôn của mọi người mượn tạm một ít dược liệu từ xưởng dược phẩm của tập đoàn MS để cứu nguy. Chuyện này, tôi tin chắc hẳn có rất nhiều người biết…”

Cảm xúc của tất cả nhân viên đều dao động theo giọng điệu của Ôn Cẩm. Anh ấy giải thích rất rõ ràng sự việc, không chút giấu diếm, nói xong liền lấy ra một đoạn ghi âm cho mọi người nghe. Đó là cuộc ghi âm mà Chu Minh Phú đang nói chuyện với một số người cung cấp dược liệu.

Ngoài ra còn có bằng chứng về việc hồi lộ của ông ta.

Lúc này, dưới khán đài đã sôi trào, tất cả đều phẫn nộ đòi lại công lý, mắng Chu Minh Phú là kẻ ăn cây táo, rào cây sung.

Khi mọi người một lòng vì nhà máy dược phẩm mà tăng ca, ông ta lại gây cản trở.

“Chủ tịch Ôn, anh vừa nói Chu Minh Phú là kẻ bắt cóc là chuyện gì vậy? Nói cho chúng tôi biết đi!”

Lo lắng sót ruột, mọi người đều đứng dậy hỏi, nhìn Ôn Cẩm lần nữa.

Nghĩ đến việc tối hôm qua Nhiên Nhiên suýt bị thương, Ôn Cảm không khỏi lạnh sống lưng, hơi thở lạnh lẽo mà anh ấy phả ra dường như khiến nhiệt độ ở hiện trường đột nhiên giảm nhiệt.

Nhìn mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, anh ấy đưa mắt nhìn về phía Đàm Mục ở bên cạnh, trầm giọng nói: “Tôi ở phòng bệnh, chuyện bắt cóc đêm qua, người biết rõ ràng nhát là trợ lý đặc biệt Đàm Mục ở bên cạnh tôi, để anh ấy nói với mọi người!”

Đàm Mục giơ tay cầm micro đến trước mặt, ánh mắt nghiêm nghị quét qua khán đài, giọng nói hờ hững thốt lên: “Tối hôm qua, Chu Minh Phú biết được cô Ôn mời mấy nhà cung cấp dược liệu đến, lại ký hợp đồng dài hạn. Sợ những chuyện mình đã làm đã bị vạch trần trước mặt người khác, vì vậy ông ta chó cùng rứt giậu, cho người đến bệnh viện bắt cóc cô Ôn.”

Dưới khán đài, từng ánh mắt trợn tròn đầy kinh ngạc.

Chu Minh Phú lại mua chuộc người đi bắt cóc cô Ôn, trước mắt họ hiện ra dáng người Ôn Nhiên mảnh mai, nét mặt thanh tú, tính cách dễ gần, là một cô gái tốt bụng và mạnh mẽ.

Nếu như nói, lúc đầu bọn họ không tin một cô gái không có kinh nghiệm có thể làm cho Ôn thị ở trong hoàn cảnh đó đi đúng hướng. Vậy thì, trong hai tháng này, bọn họ không chỉ tin tưởng vào năng lực của Ôn Nhiên, mà trong lòng cũng vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ cô.

Hành vi Chu Minh Phú bắt cóc cô Ôn khiến toàn bộ nhân viên của nhà máy vô cùng tức giận.

“Chủ tịch Ôn, Chu Minh Phú đâu, ông ta đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, không thể dễ dàng tha cho ông ta được.”

“Có phải ông ta trốn thoát rồi?”

Đàm Mục quay đầu lại, bình tĩnh liếc Ôn Cẩm một cái, nhẹ nhàng nói: “Ông ta muốn chạy trốn, nhưng hiện tại người đã ở trong đồn cảnh sát rồi.”

Tập đoàn MS, Mặc Tu Trần thuận lợi trở thành chủ tịch mới, Tiêu Văn Khanh hận đến ngứa răng, nhưng đành bát lực.

Ôn Nhiên luôn lặng lẽ ở bên cạnh anh, Mặc Tu Trần phát biểu với tư cách là chủ tịch mới xong, anh và Ôn Nhiên cùng nhau tiếp nhận phỏng vấn, anh không do dự mà bày tỏ lòng cảm ơn với cô.

Cho dù là lúc nào, có chuyện gì, mọi người luôn thích quan tâm đến cuộc sống riêng tư của người khác. Mặc dù hôm nay là ngày đầu tiên Mặc Tu Trần làm chủ tịch, nhưng các phóng viên dường như quan tâm đến cuộc sống riêng tư của anh hơn là cách anh sẽ dẫn dắt tập đoàn tạo ra những ý tưởng mới trong tương lai.

“Chủ tịch Mặc, tôi nghe nói trước đây mợ chủ Mặc là bạn gái của phó chủ tịch Mặc. Xin hỏi, khi hai người kết hôn có quen biết nhau không?”

“Chủ tịch Mặc, người ta đồn mợ chủ Mặc vì công ty nên mới lấy anh. Anh và mợ chủ Mặc có yêu nhau không?”

Mặc Tu Trần nghiêng người, mỉm cười nhìn người phụ nữ ở bên cạnh, lòng bàn tay to khéo léo nắm lấy bàn tay mảnh mai của cô vào lòng bàn tay mình, mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nhiên hơi nhướng lên, ánh mắt dịu dàng nhìn Mặc Tu Trần.

Hình ảnh kia giống như một bức tranh, khiến người ta ngưỡng mộ.

Cho dù phóng viên hỏi những câu hỏi hóc búa như thế nào, Mặc Tu Trần cũng không tức giận, tâm trạng của anh luôn vui vẻ, còn Ôn Nhiên cũng không dao động. Dường như những gì họ hỏi đều không liên quan gì đến cô, cô chỉ nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Lông mày anh khẽ nhếch, dáng vẻ cười dịu dàng, làm cô nhìn anh nhìn đến gần như mê mẫn.

Sau khi các phóng viên im lặng, Mặc Tu Trần ngồi thẳng người, đối diện với đám đông, bình tĩnh nói: “Hôm nay tổ chức buỏi họp báo này, trọng điểm là sự phát triển trong tương lai của tập đoàn. Về cuộc sống riêng tư của tôi, mọi người không cần quá quan tâm đến đâu.”

Anh nói đến đây, hơi dừng lại một chút, sau đó anh đảo mắt, ánh mắt dừng lại trên gương mặt bình tĩnh của Ôn Nhiên ở bên cạnh, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Nhiên Nhiên là một người phụ nữ xinh đẹp đơn thuần. Tôi chỉ hy vọng cô ấy có thể tự do tự tại tận hưởng hạnh phúc và niềm vui mà tôi mang đến cho cô ấy, thay vì bị người khác theo dõi mọi lúc mọi nơi.”

Một câu không phải là câu trả lời, nhưng lại bao gồm cả câu trả lời.

Ngụ ý quá rõ ràng, anh rất yêu Ôn Nhiên, không muốn cô bị người khác quấy rầy, cũng không muốn vẻ đẹp của cô bị quá nhiều người chú ý.

Tất cả những gì anh mong muốn là cô lặng lẽ ở bên cạnh anh, trong mắt và trái tim của cô chỉ có một mình anh.

Những phóng viên đó đều là người tinh ý, đương nhiên là bọn họ hiểu ý của anh, nhất thời, mọi người đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Ôn Nhiên, đặc biệt là các phóng viên nữ, ngưỡng mộ đến mức muốn trở thành Ôn Nhiên, được Mặc Tu Trần cưng chiều.

Trong lòng Ôn Nhiên tràn đầy ấm áp, cảm xúc hạnh phúc ngọt ngào quấn chặt lấy cô, trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú cũng bởi vì tình cảm sinh sôi nảy nở trong lòng mà được bao phủ bởi một màu hồng say đắm lòng người.

Vẻ hạnh phúc ngọt ngào của đuôi lông mày và khóe mắt giống như chồi non nhú từ dưới đất lên theo gió xuân và mưa phùn, không thể chắn lại được.

Buỏi họp báo kết thúc, Mặc Tu Trần nắm tay Ôn Nhiên rời đi, ánh đèn nhấp nháy phía sau nhấp nháy không ngừng, trong lòng anh dâng lên một niềm hạnh phúc chưa từng có.

“Nhiên Nhiên, gọi cho anh trai em đi, hỏi thăm tình hình bên đó!”

Biết rằng cô đang lo lắng, vừa đi ra, Mặc Tu Trần liền chủ động bảo cô gọi điện cho Ôn Cẩm, như thể người đàn ông nhỏ nhen ghen tuông đêm qua không phải là anh.

Ôn Nhiên đang có suy nghĩ này, nghe anh nói như vậy liền lấy điện thoại di động ra, không chút do dự bám số của Ôn Cẩm.

Hy vọng bên anh trai, mọi chuyện sẽ suôn sẻ.

Ở bên kia hành lang, Mặc Tử Hiên bước nhanh tới, ánh mắt dừng ở trên người Ôn Nhiên một giây, quay sang nhìn Mặc Tu Trần, nhàn nhạt nói: “Ba còn chưa hồi phục, lại đột nhiên nói muốn đi du lịch, đến năm sau mới quay về, anh đi thuyết phục ba đi!”
Bình Luận (0)
Comment