Sở dĩ Ôn Nhiên biết được Mặc Tu Trần đã tỉnh lại từ lâu là bởi vì lúc cô đóng cửa lại, từ tắm kính phía trên cửa, cô liếc mắt nhìn anh ở trên giường bệnh.
Thấy lông mi của anh run lên, tay dưới chăn đang động đậy.
Cô và Cố Khải ở bên ngoài nói chuyện không lâu, lúc trở lại phòng bệnh, anh rất tỉnh táo dựa vào đầu giường đọc báo, vẻ mặt hoàn toàn khác với người vừa mới tỉnh dậy.
Ở bên anh lâu như vậy, cô biết một số thói quen nhỏ của anh, từ chuyện này cô có thể phán đoán, biết được lúc đó anh đã tỉnh rồi.
Anh có thể tạo cơ hội cho Cố Khải trò chuyện với cô, vậy liệu có khả năng, hôm Cố Khải và Thằm Ngọc Đình cùng nhau xuất hiện ở nhà cô, cùng cô đi mua sắm. Trên thực tế, Mặc Tu Trần cũng biết điều đó?
Mặt Mặc Tu Trần không chút thay đổi, khẽ nhướng đôi mày đẹp trai nói: “Đương nhiên là như vậy, Nhiên Nhiên, em đừng nghĩ lung tung, cũng đừng khiến bản thân phải lo lắng vì một sai lầm của anh.”
“Đúng rồi, em có hỏi anh em về nguyên nhân cái chết của Chu Minh Phú là gì chưa?”
Chủ đề nhảy quá nhanh, Ôn Nhiên thoáng giật mình, sau đó lắc đầu: “Em chưa hỏi, hai ngày nay em không gọi điện thoại, ngày mai đến công ty hỏi lại.”
“Ừ, cũng được, ngày mai em đến công ty làm việc, có muốn đem đoạn ghi âm của Tiểu Lưu cho anh trai em nghe không?”
Chương trình trên ti vi vừa xem kết thúc, Mặc Tu Trần cầm điều khiển tùy ý đổi kênh, ánh mắt ấm áp không nhìn màn hình LCD mà nhẹ nhàng dừng lại ở trên người phụ nữ ngồi bên cạnh mình.
Ôn Nhiên lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu, đến lúc đó em nói với anh ấy là được rồi, Chu Minh Phú cũng đã chết, những lời đó của Trình Giai, đối với hai anh em em đã không còn ý nghĩa gì nữa.”
Mặc Tu Trần đồng ý với quan điểm của cô, nhưng vẫn đưa ra suy nghĩ của mình: “Anh biết Chu Minh Phú đã chết, anh trai của em biết ông ta đã làm ra những chuyện không có tình người, cũng vô ích. Nhưng, nếu những chuyện đó không phải chỉ có một mình Chu Minh Phú làm, vậy thì vẫn còn có ích.”
Ôn Nhiên mím môi, suy nghĩ xoay chuyển vài lần, khẽ nói: “Bên Trình Giai, trừ phi anh tự mình đi, nếu không cô ta sẽ không nói ra sự thật.”
“Nhiên Nhiên, anh sẽ khiến Trình Giai nói ra sự thật. Em đừng lo lắng, anh sẽ không dịu dàng và thương hại cô ta.”
Mặc Tu Trần nói rất chắc chắn, chuyện này không chỉ liên quan đến kẻ thù của cô và Ôn Cảm mà còn liên quan đến anh, Chu Minh Phú và Tiêu Văn Khanh cấu kết làm ra những chuyện đáng xấu hồ, đó là chuyện rất rõ ràng.
Và Tiêu Văn Khanh chính là hung thủ giết mẹ anh, cũng có thể là hung thủ giết ba mẹ của Ôn Nhiên. Bây giờ anh không vội, sớm muốn gì sự thật cũng sẽ được phơi bày, anh phải hưởng thụ quá trình kéo tơ lột kén, từng bước tiền gần đến sự thật.
“Được rồi, nhiệm vụ to lớn và gian nan này giao cho anh, anh không chỉ phải khiến Trình Giai nói ra những gì cô ta biết, mà anh còn phải khiến cô ta mau chóng thích Tiểu Lưu, sinh con cho cậu ấy mới được.”
Nói đến câu cuối cùng, ánh mắt của Ôn Nhiên mang theo ý cười, phản chiếu ánh sáng pha lê sáng ngời, trông cô thật quyến rũ mê người, cô đang nghĩ đến Trình Giai sẽ sinh con cho Tiểu Lưu, giúp chồng dạy con, liền cảm thấy đây là một chuyện đặc biệt thú vị.
Cô không hề để ý, đôi mắt sâu thằm của Mặc Tu Trần lóe lên một tia xúc động, anh cười nói: “Chuyện này là chắc chắn rồi, em cứ chờ ngày được uống rượu cưới của bọn họ đi, trừ phi Trình Giai muốn cô độc cả đời, nếu không, người cô ta có thể lấy chỉ có thể là Tiểu Lưu!”
Ôn Nhiên cười nói: “Anh ngang ngược quá đó, Trình Giai có thể không nghe lời anh đâu.”
“Đương nhiên là cô ta sẽ không nghe lời anh, giống như sáng ngày hôm đó khi đối mặt với phóng viên, đi vào bước đường cùng, cô ta bắt buộc phải đưa ra lựa chọn.”
Mặc Tu Trần nhẹ nhàng nói, nhưng giọng điệu tràn đầy tự tin và kiên quyết, nếu Trình Giai nghe được những lời này, cô ta nhất định sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Ôn Nhiên mỉm cười, kết thúc chủ đề này, quay lại chủ đề vừa rồi: “Không nói về Trình Giai nữa, anh nói cho em biết về chuyện của nhà họ Cố đi.”
Ánh mắt của Mặc Tu Trần lóe lên, sảng khoái đồng ý: “Được, em muốn nghe chuyện nào, nhà họ Cố là một gia đình y học trăm năm, ba của cậu ấy, ông nội…”
Lời nói của anh bị tiếng rung của chiếc điện thoại ở sô pha bên cạnh đột nhiên vang lên cắt ngang, Mặc Tu Trần quay người lại, cầm điện thoại di động bị anh ném sang một bên, tắt chuông, âm thanh rung rung dường như làm người ta chú ý hơn.
“Là Thẩm Ngọc Đình gọi, em có muốn nghe máy không?”
Mặc Tu Trần xoay màn hình điện thoại về phía Ôn Nhiên, nhìn thấy cái tên nhấp nháy phía trên, Ôn Nhiên hơi nhíu mày, thản nhiên nói: “Anh muốn nghe thì nghe, có phải là tìm em đâu.”
“Thảm Ngọc Đình không hay gọi điện thoại cho anh, có lẽ thực sự đã xảy ra chuyện gì đó.”
Mặc Tu Trần nói xong, anh dùng ngón tay thon dài ấn vào nút trả lời, lười biếng kêu một tiếng “alo”, không biết là cố ý hay vô ý, anh không bật loa ngoài, Ôn Nhiên không nghe thấy giọng của Thầm Ngọc Đình, cũng không không muốn nghe anh và người khác nói chuyện điện thoại, cô đứng dậy, đi vào phòng tắm lảng tránh.
Từ phòng tắm đi ra, Mặc Tu Trần vừa nói chuyện điện thoại xong, lông mày tuấn tú cau lại, từ ánh mắt của anh, dường như là có chuyện gì đó xảy ra: “Nhiên Nhiên, anh có chuyện phải đi ra ngoài, không chắc lúc nào sẽ về, em ngủ sớm đi nhé.”
Ôn Nhiên chớp chớp mắt, nhìn về phía Mặc Tu Trần đã đi xa vài bước, nhẹ giọng nói: “Anh đi đi!”
Mặc Tu Trần đi tới chỗ cô, đặt lên trán cô một nụ hôn, lại thương tiếc xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, sau đó mới xoay người, đi vào phòng quần áo thay quần áo rồi đi ra ngoài.
.kk& “Tu Trần, cậu gọi tôi ra ngoài là có chuyện gì sao?”
Trong quán bar, khi Cố Khải đến, Mặc Tu Trần đã uống xong một ly, ngón tay anh đang nghịch chiếc ly trên tay.
Anh ấy ngồi xuống trước mặt anh, cầm lấy một ly rượu khác uống cạn, nhìn anh chằm chằm tìm tòi nghiên cứu: “Chẳng lẽ là chuyện ở thành phố C còn chưa giải quyết xong? Người nhà công nhân đã mắt không chịu sao?”
Chuyện ở thành phố C, anh ấy biết một chút, anh ấy cho rằng Mặc Tu Trần đang gặp rắc rồi vì vấn đề đó.
“Hình như tôi đã nói sai rồi.”
Mặc Tu Trần ngẳng đầu lên liếc nhìn Cố Khải, sau đó lại nhìn chằm chằm vào chiếc ly rỗng trong tay, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Có Khải cau mày: “Ý cậu là gì, cậu đã nói sai cái gì?”
“Cậu còn uống không, nếu không uống thì chúng ta lên xe nói.”
Mặc Tu Trần nói chuyện thực sự nhảy quá nhanh, nếu Có Khải không hiểu anh thì chắc chắn anh ấy sẽ không thể bắt kịp nhịp điệu của anh, anh vừa nói xong, Cố Khải mỉm cười lấy ví ra chủ động trả tiền.
Sau khi thanh toán hóa đơn, cả hai cùng nhau ra khỏi quán bar, Có Khải đi theo Mặc Tu Trần lên chiếc Aston của anh, đưa cho anh một điều thuốc, còn giúp anh châm lửa.
Mặc Tu Trần nặng nề hít một hơi, phun ra một vòng khói, dựa vào cửa sổ đã kéo xuống một nửa, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, chậm rãi phun ra: “Đêm hôm đó, tôi nhìn thấy Ôn Cẩm và Nhiên Nhiên quá gần gũi, trong chốc lát kích động, đã nói ra những lời không nên nói.”
Trong mắt Cố Khải thoáng qua một tia ngạc nhiên, anh ấy không biết rốt cuộc là Mặc Tu Trần đã nói gì không nên nói, nhưng chắc chắn không phải là lời tốt đẹp gì. Cho nên anh mới bực bội như thế này: “Cậu lại đi ghen với Ôn Cảm? Tu Trần, mặc dù Ôn Cẩm không phải là anh trai ruột của Nhiên Nhiên, nhưng anh ấy và cô ấy đã sống với nhau hơn mười năm, tình cảm anh em đó không có gì có thể thay thế được.”