Sau khi ăn đậu hũ xong, Mặc Tu Trần mới nhận ra, thực ra anh đang tự tìm khỗ.
Ở một nơi như rạp chiếu phim, anh cũng chỉ có thể ôm hôn Ôn Nhiên, không thể làm nhiều chuyện khác, điều này khiến anh cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng cũng đợi đến khi bộ phim kết thúc, anh kéo Ôn Nhiên ra khỏi rạp chiếu phim, không muốn ứng phó với Trình Giai và Tiêu Lưu đang đi phía sau, anh liền sải bước đi về phía bãi đậu xe.
“Cậu Mặc, cô Ôn!”
Đẳng sau, Trình Giai dường như biết lý do tại sao Mặc Tu Trần lại vội vàng rời đi, cô ta không kiềm chế được lòng mình, mở miệng gọi họ lại.
Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên quay lại, dùng ánh mắt hỏi cô ta có chuyện gì.
Trình Giai chạy từng bước nhỏ lên phía trước, nhìn Mặc Tu Trần: “Cậu Mặc, bây giờ anh và cô Ôn đi đâu vậy, tôi và Tiểu Lưu không có nơi nào để đi, muốn đi cùng hai người.”
Mặc Tu Trần cụp mắt nhìn Ôn Nhiên trong vòng tay, khẽ nói: “Chúng tôi phải về nhà nghỉ ngơi rồi, cô và Tiểu Lưu cũng về sớm đi, tối nay tôi cho cậu ấy nghỉ, cô có thể giữ cậu ấy ở lại.”
Khuôn mặt của Trình Giai đông cứng lại, khó có thể chấp nhận được sự thẳng thắn của Mặc Tu Trần.
Mặc Tu Trần không thèm để ý đến cô ta nữa, anh nhìn Tiểu Lưu ở bên cạnh, bình tĩnh nói: “Cậu và Trình Giai đều là người lớn, có một số việc không cần phải kiêng dè, sống chung với nhau một thời gian xem thế nào. Đến lúc nếu hai người thích lẫn nhau thì tôi có thể tổ chức đám cưới cho hai người, nếu như sau khi sống chung mà không hoà hợp vậy thì chia tay trong hoà bình.”
Hàm ý là bảo Tiểu Lưu nên hưởng thụ thì hưởng thụ, không cần có bắt kỳ gánh nặng tâm lý nào, anh đã giao Trình Giai cho cậu ta, không bắt cậu ta phải chịu trách nhiệm với Trình Giai.
Mặc dù trước đây Mặc Tu Trần chưa từng có phụ nữ, nhưng anh gặp qua vô số người phụ nữ, từ lời nói và cử chỉ của Trình Giai, anh liền biết, chắc chắn trước đây cô ta từng có đàn ông.
Trình Giai như thế này, Tiểu Lưu căn bản không cần phải chịu trách nhiệm gì với cô ta cả.
Trình Giai bất chợt rùng mình, trong bóng tối, không thể nhìn thấy vẻ tái nhợt trên khuôn mặt cô ta, nhưng từ đôi môi mím chặt của cô ta, có thể lờ mờ nhận ra được tâm trạng của cô ta lúc này.
“Tu Trần, đi thôi!”
Ôn Nhiên cau mày, đêm nay Trình Giai đã đủ buồn rồi, cô sợ kích thích thêm nữa sẽ phản tác dụng. Dù sao thì thời gian vẫn còn dài, trước tiên quan sát cô ta thêm một thời gian nữa rồi nói tiếp.
rÙ!”
Trong lòng Mặc Tu Trần đang nghĩ đến chuyện hữu tình, anh Ỹ càng không muốn ứng phó với Trình Giai hơn cả Ôn Nhiên, anh ôm cô, bước nhanh rời đi, để lại Trình Giai gầy gò đứng trong gió đêm, không biết là trái tim lạnh hay là cơ thể lạnh lẽo, cô ta không ngừng run rầy.
xw& Khi Mặc Tử Hiên tỉnh dậy, anh ta đang nằm trên tầng ba của nhà họ cũ nhà họ Mặc, trong phòng ngủ của chính mình.
Mở mắt ra, anh ta cau mày có phần khó chịu, đầu hơi đau, không được tỉnh táo, trong chốc lát không hiểu sao mình lại nằm ở đây.
Tiêu Văn Khanh ngồi trên ghế sô pha cách đó vài bước, nhìn thấy anh ta tỉnh lại, vẻ mặt bà ta vui mừng, nhanh chóng bước tới, quan tâm hỏi: “Tử Hiên, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, con doạ mẹ sợ chết khiếp, con còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Mặc Tử Hiên nhíu mày càng chặt hơn, nhìn thấy Tiêu Văn Khanh vẻ mặt lo lắng, khó hiểu hỏi: “Mẹ, tại sao con lại ở đây, con nhớ là mẹ gọi cho con, con liền đến phòng khám tư nhân đón mẹ mà.”
Sắc mặt của Tiêu Văn Khanh hơi thay đổi, sau đó lại chuyển sang lo lắng: “Con còn nói nữa, chắc là mấy ngày nay con làm việc quá mệt mỏi, không được nghỉ ngơi tốt nên mới đột nhiên bị ngất, suýt nữa khiến mẹ sợ chết khiếp.”
“Con bị ngất à?”
Mặc Tử Hiên cố gắng nhớ lại, nhưng bộ não của anh ta đầy ; hôn loạn, một chút ký ức về chuyện anh ta ‘ngất xỉư, anh ta cũng không nhớ.
“Tại sao con lại đau đầu.”
Anh ta khó chịu giơ tay ấn đầu mình, Tiêu Văn Khanh thấy vậy lập tức ngăn cản: “Tử Hiên, lúc con ngất bị va vào đầu, bây giờ con phải nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nghĩ cái gì cả, mẹ bảo người giúp việc hầm xương sườn cho con rồi, mẹ đi bê một bát cho con, con ăn xong thì ngủ một giác, ngày mai dậy sẽ khoẻ thôi.”
“Vâng!”
Mặc Tử Hiên do dự, từ bỏ việc nhớ lại, sau khi Tiêu Văn Khanh rời đi, anh ta ngồi dậy khỏi giường, nhìn chằm chằm vào hoa văn trên trần nhà.
Anh ta không biết tại sao, trong lòng dường như có một cảm giác trống rỗng không thể diễn tả thành lời, nhưng anh ta không thích cảm giác trống trải này, giống như mình đã đánh mắt thứ gì đó quan trọng.
Tiêu Văn Khanh bưng bát canh xương sườn lên, vừa vào phòng, anh ta liền hỏi: “Mẹ, điện thoại của con đâu?”
Tiêu Văn Khanh cười nhẹ, nhẹ nhàng nói: “Cong vừa tỉnh thì cần điện thoại làm gì, ăn bát canh sườn này trước đi, mẹ sẽ trả lại điện thoại cho con.”
“À đúng rồi mẹ, lúc con hôn mê Chu Lâm có gọi điện thoại cho con không?”
Mặc Tử Hiên cầm lấy bát sườn bình tĩnh hỏi, Tiêu Văn Khanh lắc đầu hỏi ngược lại: “Chu Lâm gọi con làm gì, con vẫn còn liên lạc với cô ta sao?”
Chẳng lẽ là nó quên được Ôn Nhiên, ngược lại đi thích Chu Lâm?
Không thể nào, nó chỉ không có trí nhớ về Ôn Nhiên, sự chán ghét của nó với Chu Lâm không có giảm đi nửa nào, sao có thể đột nhiên đi thích cô ta được.
Tiêu Văn Khanh phủ nhận suy đoán của mình, nghe thấy Mặc Tử Hiên nói: “Không phải, tại sao con lại liên lạc với cô ta chứ, là buổi chiều cô ta gửi tin nhắn cho con, bảo con đến bệnh viện gặp cô ta, cô ta còn nói gì đó mà con quên rồi, mẹ trả điện thoại lại cho con, để con xem xem.”
“Con ăn đi, mẹ xem giúp con.”
Tiêu Văn Khanh cố ý tức giận lườm anh ta, nghỉ ngờ lấy điện thoại di động của anh ta ra xem, bà ta chỉ xóa số điện thoại của Ôn Nhiên mà quên kiểm tra tin nhắn của anh ta.
“Mẹ đi gọi điện cho ba con, nói với ông ấy chuyện con vừa bị ngất, con mau ăn đi, lát nữa mẹ sẽ quay lại.”
Khi Tiêu Văn Khanh nhìn thấy tin nhắn Chu Lâm gửi đến, bà ta vô cùng sửng sốt, đứng dậy khỏi ghế, nhận ra sự hớ hênh của mình, bà ta lại che giấu giải thích, quay người bước nhanh ra khỏi phòng.
Mặc Tử Hiên cau mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn theo bóng lưng Tiêu Văn Khanh đang nhanh chóng rời đi, gọi điện cho ba mà gấp như vậy sao, còn nữa, bà ấy cầm điện thoại của mình đi làm gì?
Anh ta giật mình, không hài lòng với trạng thái hiện tại của mình, nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Văn Khanh đã đi xa, anh ta không nghĩ nhiều nữa, cúi đầu chăm chú ăn xương sườn.
xk& Biệt thự ngoài ngoại ô.
Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên trở về nhà, lên lầu hai, vừa vào phòng ngủ chính, anh đã chờ không kịp kéo Ôn Nhiên vào lòng, cúi đầu gấp gáp hôn…
“Ưm… Tu Trần.”
Trái tim Ôn Nhiên đập lỡ một nhịp, hai tay buộc phải ôm lấy cổ của Mặc Tu Trần, dưới sự tấn công mạnh mẽ của anh, cô không phòng bị không thể rút lui, khi ngã xuống chiếc giường rộng rãi, chiếc áo khoác trên người đã bị Mặc Tu Trần ném lên thảm lông trên sàn…
“Nhiên Nhiên, hôn anh!”
Mặc Tu Trần đột nhiên rút ra khỏi môi cô, dùng môi mỏng hôn lên vành tai nhạy cảm của cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm đập vào trái tim cô, thân thể Ôn Nhiên đột nhiên run lên, cô không khỏi hơi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, hôn lại anh…
“Cởi giúp anh!”
h Mặc Tu Trần thoải mái thở dài một hơi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé TU NE ⁄ KG 1 00 6.7 NI 2 S Đnc của cô vươn xuông eo anh, hôn cô từ trên cô xuông dưới, đốt cháy từng tắc da thịt trắng nõn và mềm mại của cô…