“Văn Khanh, không phải anh đã nói gần đây em đừng liên lạc với anh à, sao em lại gọi điện thoại?”
Giọng nói của Ngô Thiên Nhất truyền qua sóng radio, mang theo vẻ không hài lòng truyền vào tai Tiêu Văn Khanh, lông mày bà ta cau lại, trên mặt hiện lên một dấu vét không hài lòng, bà ta lạnh lùng nói: “Nếu không phải có chuyện quan trọng, em cũng sẽ không gọi cho anh.”
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ là sau khi thôi miên sâu thân thể Mặc Tử Hiên xảy ra vấn đề gì sao, hay là nó không hề quên Ôn Nhiên?”
Giáo sư Phó đó là do Ngô Thiên Nhất tìm cho Tiêu Văn Khanh, lúc này bà ta lại gọi điện đến, chẳng trách ông ta sẽ nghĩ như vậy.
“Không phải Tử Hiên có chuyện gì, mà là Ôn Nhiên, cô ta căn bản không phải là con gái ruột của Ôn Hồng Duệ. Em muốn anh tìm người đến thành phố F điều tra một chút, có lẽ có thể tìm ra nguồn góc thân thế của Ôn Nhiên.”
“Những gì em nói là sự thật sao?”
Đầu dây bên kia, Ngô Thiên Nhất bị sốc trước tin tức của bà ta.
“Tất nhiên là sự thật, nếu Tử Hiên không bị thôi miên sâu và quên mắt Ôn Nhiên, em sẽ không biết được. Vừa rồi, em xem tin nhắn Chu Lâm gửi cho Tử Hiên, cô ta đã đe dọa Tử Hiên, nói nếu thằng bé không đến bệnh viện gặp cô ta, cô ta sẽ nói cho giới truyền thông biết tin tức Ôn Nhiên không phải là con gái ruột của Ôn Hồng Duệ.”
“Con gái của Chu Minh Phú? Tại sao anh chưa từng nghe Chu Minh Phú nói về chuyện đó?”
Ngô Thiên Nhát có chút nghỉ ngờ, Chu Minh Phú hận không thể loại bỏ được Ôn Nhiên, nếu như biết được thân thế của Ôn Nhiên, làm sao ông ta có thể im lặng.
Tiêu Văn khanh hừ lạnh một tiếng: “Chắc chắn là Chu Lâm không nói cho Chu Minh Phú biết. Lúc trước, em còn có chút ngạc nhiên tại sao Tử Hiên lại đột nhiên thay đổi thái độ với Chu Lâm, bây giờ nghĩ lại, hẳn là vì Ôn Nhiên. Nhưng mà con đĩ Chu Lâm đó rất kín miệng, không muốn tiết lộ cho em tí nào.”
“Cô ta thật sự không muốn nói, chúng ta tự mình đi điều tra là được.”
“Ôn Hồng Duệ chuyển từ thành phố F đến thành phó G, tính toán thời gian, gia đình nhà bọn họ đã đến thành phố G gần 17 năm rồi. Điều này trùng hợp với thời gian mắt tích của con bé đã thả Mặc Tu Trần, bây giờ em nghỉ ngờ, liệu Ôn Nhiên có phải là con bé hồi đó?”
“Sẽ không trùng hợp như thế đâu chứ!”
“Em cũng hy vọng sẽ không trùng hợp như vậy, khi con bé đó bỏ trốn đã bị thương nặng, lại bị ốm. Nếu không được chữa trị, chắc chắn sẽ không thể sống sót.”
Tiêu Văn Khanh nhớ lại những gì đã xảy ra khi đó, đôi mắt bà ta lại trở nên hung tợn.
“Em trước tiên đừng suy nghĩ lung tung tự mình doạ mình, anh sẽ cho người đi điều tra rồi sẽ trả lời em. Con bé kia có một nốt ruồi trên cằm, nhưng Ôn Nhiên thì không, nếu cô ta thực sự là con bé kia, vậy có nghĩa là Ôn Hồng Duệ có tình che giấu tất cả những chuyện này. Tại sao Ôn Hồng Duệ phải che giấu nó, điều này không hợp logic.”
Sau khi Ngô Thiên Nhất suy nghĩ một hồi, phân tích lý lẽ, nghe xong những gì ông ta nói, Tiêu Văn Khanh lại cảm thấy ông ta có lý, bản thân mình suy nghĩ quá nhiều rồi.
Bà ta đưa tay lên day day trán, giọng nói ẩn ẩn mệt mỏi: “Có lế gần đây em bị Mặc Tu Trần đả kích khiến cho tâm tình không yên, lúc nào em cũng thích suy nghĩ lung tung. Đúng rồi, nhà máy dược phẩm của anh thế nào rồi?”
“Nhà máy dược phẩm à, anh chuẩn bị từ bỏ. Nếu anh tiếp tục, Mặc Tu Trần nhất định sẽ tìm ra nhiều thứ hơn nữa, hiện tại cậu ta đang nhìn chằm chằm vào anh rất chặt.”
Nói đến đây, giọng điệu của Ngô Thiên Nhất trở nên cáu kỉnh và tàn nhẫn, ông ta sẽ để cho Mặc Tu Trần đắc ý một chút, chờ anh buông lỏng phòng bị, ông ta sẽ cho anh một đòn trở tay không kịp.
“Được rồi, dù sao anh cũng không phải chỉ có một nhà máy dược phẩm, cứ để nó phá sản đi. Gần đây Mặc Tu Trần đã thay toàn bộ người của em rồi, bây giờ trong tập đoàn hầu như đều là người của cậu ta. Em nghĩ bước tiếp theo cậu ta sẽ đuổi Tử Hiên ra khỏi tập đoàn.”
Tiêu Văn Khanh cũng buồn bực, bà ta vất vả nhiều năm như vậy, lại chưa từng đấu lại Mặc Tu Trần.
Đáng ghét nhất chính là Mặc Tu Trần không chỉ có một mình, anh còn có hai người trọ giúp là Đàm Mục và Lạc Hạo Phong.
Nếu hai người bọn họ chỉ là những người giúp đỡ bình thường thì thôi đi, nhưng bọn họ lại là những người có thân phận không phải bình thường.
“Em đừng nóng giận, đợi anh sắp xếp ổn thỏa, nhát định sẽ trả lại tất cả những thù hận này.”
Ngô Thiên Nhất càng căm ghét Mặc Tu Trần thì lại càng bình tĩnh, ông ta biết đối thủ của mình rất mạnh, không chấp nhận sự cầu thả dù chỉ là một chút, nhà máy dược phẩm là một ví dụ điển hình.
Bước tiếp theo, ông ta phải làm cho Mặc Tu Trần không thể trở mình.
“Được, nhân lúc bây giờ Tử Hiên đã quên Ôn Nhiên, anh mau hành động đi, loại bỏ cô ta, giữ cô ta lại một ngày thì trong lòng em một ngày cũng không yên.”
Theo quan điểm của Tiêu Văn Khanh, chỉ cần Ôn Nhiên bị loại bỏ là có thể khiến Mặc Tu Trần bị ảnh hưởng nặng nề. Mấy năm nay, Mặc Tu Trần lạnh lùng vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, bà ta không tìm ra được khuyết điểm nào của anh, không biết bắt đầu làm từ đâu nên vẫn luôn ở trạng thái bị động, cuối cùng bị nuốt chửng.
Bây giờ, cậu ta có một người phụ nữ mà cậu ta quan tâm.
Nghĩ đến đây, Tiêu Văn Khanh nhếch miệng cười lạnh, quả nhiên đàn ông là động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Lúc đó Mặc Kính Đăng si mê bà ta sâu sắc, bây giờ Mặc Tu Trần lại si mê Ôn Nhiên không lối thoát. Chỉ đáng tiếc, Ôn Nhiên không phải người của bà ta.
x** Ngày hôm sau, đã gần mười giờ sáng, Mặc Tu Trần nhận được điện thoại của Tiểu Lưu, cậu ta báo cáo với anh tình hình tối hôm qua.
Trong văn phòng chủ yếu là đen và trắng, thân hình cường tráng của Mặc Tu Trần được bao bọc bởi áo sơ mi trắng uễ oải ngả lưng vào ghế ông chủ cấp cao, một tay cầm điện thoại di động, tay kia cầm điếu thuốc vừa mới hút, mỉm cười hỏi: “Bây giờ cậu mới dậy à?”
Xem ra, trận chiến đêm qua rất ác liệt.
Qua điện thoại, Tiểu Lưu ngượng ngùng đỏ mặt, thậm chí là giọng nói còn có chút ngượng nghịu: “Cậu chủ lớn, anh đừng giễu cọt tôi.”
“Haha, không phải tôi đang giễu cọt cậu, là chúc mừng cậu.”
Tiếng cười trầm thấp của Mặc Tu Trần vang vọng trong văn phòng rộng lớn, anh thực sự rất vui vẻ, trước đây Tiểu Lưu quá thật thà, ngay cả bạn gái cũng không dám tán, nói chuyện với phụ nữ xinh đẹp được hai ba câu sẽ đỏ mặt ngay.
“Cậu chủ lớn!”
Giọng của Tiểu Lưu mang theo sự cầu xin.
Mặc Tu Trần không cười nữa, vui vẻ nói: “Được rồi, tôi sẽ không cười cậu nữa, nhưng cậu phải trả lời tôi một vấn đề, không được phép nói dối.”
“Cậu chủ lớn, vấn đề nào ạ, anh cứ việc hỏi.”
“Lần trước, cậu và Trình Giai ở bên nhau là do tác dụng của thuốc, chắc chắn cảm giác có chút không chân thật. Cậu nói cho tôi biết, sau tối qua hai người ở bên nhau, cậu đối với cô ta có còn cảm thấy đáng ghét như trước đây không, hoặc là nói, cậu có cảm giác nào khác với cô ta không, ít nhất là cậu thích cơ thể của cô ta đúng chứ.”
Lời nói của Mặc Tu Trần quá thẳng thắn, thẳng thắn đến mức khiến Tiểu Lưu không nói được lời nào.
Im lặng hồi lâu, Tiểu Lưu mới chậm chạp trả lời: “Cậu chủ lớn, tôi không phải loại người háo sắc. Cho dù Trình Giai có xinh đẹp, vóc dáng đẹp một chút, thậm chí là kỹ năng ở trên giường rất tốt, nhưng tôi sẽ không bị cô ta mê hoặc đâu.”. Đam Mỹ Sắc
“Haiz, ý tôi không phải vậy, ý tôi là, nếu cậu thích thì cứ thích đi, đến lúc đó để cô ta sinh con cho cậu.”
Mặc Tu Trần sợ nếu mình tiếp tục hỏi, Tiểu Lưu sẽ khóc mát, anh không khỏi thở dài, giọng nói cũng trở nên ôn hòa hơn.
“Cậu chủ lớn, tôi nghe lời anh, anh bảo tôi thế nào thì tôi sẽ làm như thế đó.”
Trong lòng Tiểu Lưu, cậu chủ lớn luôn là ưu tiên hàng đầu, cậu ta tuyệt đối sẽ không vì một người phụ nữ mà khiến anh không hài lòng.