*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Suy đoán của Mặc Tu Trần nhanh chóng được xác nhận.
Vào buổi tối, Chu Lâm gọi điện thoại nói với anh rằng Mặc Tử Hiên đã thực sự quên Ôn Nhiên.
Trong phòng ngủ chính với ánh sáng dịu nhẹ, Mặc Tu Trần đứng trước cửa số kính trong suốt từ trần đến sàn, đối diện với chiếc giường rộng rãi, dịu dàng nhìn người phụ nữ đang ngủ say trên giường, trong lòng anh tràn đầy ấm áp.
Giọng nói của Chu Lâm xuyên qua làn sóng radio: “Cậu Mặc, tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi.”
Đôi mắt sâu thẳm của Mặc Tu Trần tràn đầy dịu dàng, cưng chiều, nhưng môi mỏng lại lạnh lùng: “Ừ, tôi sẽ xin visa cho cô đi nước ngoài theo điều kiện đã bàn trước, nhiều nhất là một tuần nữa, cô chỉ cần ra nước ngoài là được, Tiêu Văn Khanh sẽ không thể làm gì cô.”
“Cảm ơn anh, cậu Mặc.”
Mặc Tu Trần khẽ ‘ừm’ một tiếng, vừa định cúp máy thì giọng nói của Chu Lâm lại ngập ngừng vang lên: “Cậu Mặc, cho tôi hỏi thêm một chuyện được không.”
“Chuyện gì?”
Mày đẹp của Mặc Tu Trần ngưng tụ, nếu không phải Chu Lâm biết thân thế của Nhiên Nhiên và bị Tiêu Văn Khanh đe dọa, anh nhất định sẽ không giúp cô ta rời đi.
“Cậu Mặc, tôi biết anh ghét Tiểu Văn Khanh, cũng ghét Mặc Tử Hiên, cho dù đến cuối cùng anh đối phó với Tiêu Văn Khanh như thế nào thì xin anh hãy để cho Mặc Tử Hiên một con đường sống, được không?”
Ánh mắt Mặc Tu Trần trở nên lạnh lẽo, khóe miệng hình thành một vòng cung lạnh lẽo, thờ ơ nói: “Chuyện này còn phải xem cô làm như thế nào.”
“Cậu Mặc yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ lời hứa.”
Chu Lâm nhanh chóng hứa, cho dù Mặc Tử Hiên không yêu mình, thậm chí là ghét cô ta, cô ta cũng không thể ngăn cản tình cảm của mình dành cho anh ta. Huống hồ anh ta còn là ba của đứa trẻ trong bụng mình, cô ta vẫn hy vọng đến cuối cùng, anh ta có thể quay đầu lại tìm mình.
xk& Sau khi Mặc Tử Hiên đã quên Ôn Nhiên, làm cho Tiêu Văn Khanh càng ngày càng hài lòng.
Anh ta không phải là người không có gì nỗi bật, bất tài, tuy không quyết đoán như Mặc Tu Trần nhưng anh ta cũng thông minh, chỉ là trước đây anh ta không muốn tham gia vào những việc mẹ anh ta làm.
Nhưng bây giờ, Mặc Tu Trần đã thay người của Tiêu Văn Khanh, uy hiếp đến địa vị và quyền lợi của anh ta. Trong lòng không có tình yêu, tất cả sức lực của anh ta dường như chỉ dùng vào việc mưu cầu quyền lợi tiền bạc.
Dưới sự xúi giục của Tiêu Văn Khanh, anh ta và Mặc Tu Trần tiếp tục đấu đá.
Trong văn phòng chủ tịch, Mặc Tu Trần ngắng đầu nhìn Đàm Mục đi vào, anh chủ động lên tiếng hỏi trước: “Như thế nào rồi, có tìm được manh mối gì không?”
Đàm Mục lắc đầu, vẻ mặt của anh ấy nghiêm túc ẩn chứa vẻ tức giận: “Không để lại manh mối nào, ngay cả phòng khám cũng biến mắt không còn tăm hơi.”
“Camera giám sát gần đó cũng không tìm được sao?”
Hơi thở của Mặc Tu Trần hơi chìm xuống, một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua đáy mắt. Tiêu Văn Khanh rất ít khi rời khỏi thành phố G, bà ta muốn tìm một nhà thôi miên có năng lực mà còn có thể im hơi lặng tiếng, chuyện này nhất định không phải một mình bà ta có thể làm được.
“Còn có một tin xấu khác.”
Mặc Tu Trần lắc đầu, giọng điệu trầm đi ba phần: “Chuyện này liên quan đến chuyện của gia đình anh ta, vẫn là nên đích thân đến đó thì tốt hơn. Dù sao thì trưa nay công ty cũng không có việc gì, cậu cứ đi đi.”
“Được rồi!”
Đàm Mục gật đầu, xoay người rời khỏi phòng làm việc, đến bệnh viện tìm Ôn Cẩm.
Anh ấy biết, thực ra là Mặc Tu Trần quá quan tâm đến Ôn Nhiên, nhưng hễ là chuyện của cô, anh đều sẽ cẩn thận không nói, còn coi đó là chuyện quan trọng nhất để làm.
Chuyện này gọi điện thoại có thể nói rõ, lại cứ bắt anh ấy phải đi một chuyến.
x#* Nhà máy dược phẩm Ôn thị.
Ôn Nhiên nhìn Chu Lâm đang ngồi đối diện, ngạc nhiên hỏi: “Cô rời khỏi thành phố G thì cô định đi đâu?”
Chu Lâm mỉm cười, một tay vuốt ve bụng của mình, nhẹ nhàng nói: “Đến một thành phố không ai biết tôi, tôi muốn quên hết mọi chuyện ở đây.” Giọng nói dừng lại, nụ cười trên mặt cắt đi, ánh mắt ngưng tụ vài phần xin lỗi, cô ta mở miệng nói tiếp, giọng điệu áy náy: “Nhiên Nhiên, tôi biết dù có nói gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được sự ra đi của chú Ôn và dì Chung, nhưng tôi vẫn muốn nói lời xin lỗi với cô.”
Sắc mặt Ôn Nhiên hơi thay đổi, nhắc đến ba mẹ đã qua đời của mình, cô không thể không căm hận Chu Minh Phú.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngưng trệ.
Sau một lúc im lặng, Chu Lâm lấy ra một cuốn số từ trong túi xách của mình, đưa cho Ôn Nhiên và nói: “Nhiên Nhiên, đây là thứ tôi tìm thấy trong ngăn kéo của ba khi dọn phòng, là cuốn sổ ông ấy bình thường hay ghi chép lại. Mặc dù những thứ đó không trở thành bằng chứng, nhưng có lẽ sẽ giúp được cô chút lê Ôn Nhiên chớp mắt, khó hiểu nhìn cô ta.
Chu Lâm míim môi: “Lúc ấy, ba tôi làm sai rất nhiều chuyện, bị anh trai cô lấy được chứng cứ. Lúc bắt đầu, thực ra ông ấy chỉ muốn lấy lại chứng cứ, là bị ai đó xúi giục và sai khiến, rồi lại có người giúp đỡ nên mới tạo thành một vụ tai nạn xe hơi như vậy, đến bây giờ cảnh sát vẫn chưa giải quyết được vụ án.”
Sắc mặt Ôn Nhiên hơi lạnh, môi mím chặt thành một đường thẳng, cố gắng kìm nén cảm xúc khó chịu của mình, đưa tay cầm lấy cuốn số cô ta đưa cho.
Sơ lược lật qua vài trang, Ôn Nhiên lại ngẳng đầu lên, sắc bén nhìn Chu Lâm: “Cô xé vài tờ?”
Chu Lâm có chút xấu hồ, tránh đi ánh mắt sắc bén của cô, cúi đầu, lí nhí nói: “Nhiên Nhiên, những thứ tôi xé ra là chuyện liên quan đến tôi, sẽ không ảnh hưởng đến việc cô điều tra vụ tai nạn xe hơi.”
Ôn Nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt không dám ngẳắng đầu của Chu Lâm, ý nghĩ xoay vòng, đoán rằng những chuyện mà Chu Lâm xé ra chắc chắn là cô ta cũng tham gia vào. Ba cô ta đã chết, cho dù có tội cũng không thành vấn đề gì. Nhưng cô ta thì khác, cô ta không muốn bản thân mình dây dưa vào chuyện này.
“Cảm ơn cô đã cho tôi thứ này.”
Ôn Nhiên không hỏi thêm nữa, Chu Minh Phú đã chết, Chu Lâm cùng lắm chỉ là một kẻ tòng phạm nhỏ. Nếu có người sai khiến Chu Minh Phú, người đứng sau ông ta mới là quan trọng nhất.
“Cô làm việc đi nhé, tôi đến bệnh viện kiểm tra lần nữa. Nếu không có chuyện gì, hai ngày nữa tôi sẽ rời khỏi thành phố G.”
“Hiện tại tôi cũng rảnh, tôi đi cùng cô!”
Ôn Nhiên đứng dậy, cầm quyền số đi về bàn làm việc, cất vào trong túi xách, ánh mắt Chu Lâm lóe lên một chút kinh ngạc, có chút kinh ngạc không biết Ôn Nhiên sẽ đi cùng mình, trong lòng còn có chút cảm động: “Nhiên Nhiên, tôi có thể đi một mình.”
Ôn Nhiên bỏ qua lời từ chối của cô ta, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, cô là một bà bầu bắt taxi không tiện.”