Mặc Tu Trần hôn lên mặt cô để tỏ ý khen ngợi, khóe môi cong lên một nụ cười hài lòng, lời nói tràn ra bờ môi mỏng, trong giọng nói khàn khàn của anh mang theo vẻ kiêu ngạo không giấu nỏi: “Nhiên Nhiên, vẫn là em hiểu anh nhát. Vì Tiêu Văn Khanh đã hại chết mẹ anh, anh phải cho ông ấy biết bộ mặt thật của bà ta, để ông ấy hối hận về những việc mình đã làm, tự tay xử lý Tiêu Văn Khanh.”
Ôn Nhiên cười nhẹ, đưa tay lên lau chỗ anh vừa hôn, nhưng giữa chừng lại bị anh bắt lấy bàn tay nhỏ bé của mình: “Em không được lau.”
“Có nước miếng.”
Ôn Nhiên cười trừng mắt nhìn anh, Mặc Tu Trần nghe xong lại cúi đầu xuống, lần này anh có ý liếm lên gò má hồng của cô, Ôn Nhiên bị cảm giác ngứa ngáy đó chọc cười: “Tu Trần, anh là chó à?”
“Em nói xem?”
Mặc Tu Trần không trả lời mà hỏi ngược lại, một tay anh choàng qua người cô, tay còn lại cầm lấy cuốn nhật ký, thỏ dài nói: “Thôi để anh tự đọc, đợi em đọc xong cuốn nhật ký này thì tối nay chúng ta không cần phải ngủ nữa.”
“Được nha, anh tự đọc đi, em đi ngủ trước.”
“Không được, em phải ở cùng anh, em yên tâm, anh đọc rất nhanh.”
Mặc Tu Trần ôm chặt tay, Ôn Nhiên dùng hết sức lực cũng không thể gỡ tay anh ta, cô chỉ có thể ngoan ngoãn bị anh giam cầm. Lần này đổi thành anh xem nhật ký, cô nhàm chán nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai tinh tế của anh.
Vừa rồi Ôn Nhiên đọc rất kỹ, hơn nữa cô còn đọc được những suy nghĩ của Trình Giai, cho nên tốc độ rất chậm.
Nhưng Mặc Tu Trần chỉ lướt qua, tiếng lật trang đã trở thành âm thanh duy nhất trong phòng ngủ.
Ôn Nhiên nhìn chằm chằm anh hồi lâu, ánh mắt có chút mỏi mệt, cô lập tức dựa vào vòng tay anh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên trong phòng ngủ yên tĩnh, ánh đèn dịu dàng âm áp, luồng khí thổi quanh hai người thật ấm áp và lãng mạn, ngay cả nội dung của cuốn nhật ký cũng không thể xua đi sự ấm áp của hai người ở trong căn phòng này.
Màn đêm càng ngày càng đậm, Mặc Tu Trần đọc xong toàn bộ nhật ký, cúi đầu nhìn, người trong vòng tay anh đã chìm vào giấc mộng ngọt ngào, ánh mắt lạnh lùng biến mắt, ánh mắt anh nhìn cô trở nên dịu dàng và ấm áp.
Vứt cuốn nhật ký sang một bên, anh bé Ôn Nhiên trở lại chiếc giường rộng rãi, nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường mềm mại, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng của cô: “Nhiên Nhiên!”
Trong giấc ngủ, Ôn Nhiên nỉ non một tiếng, theo bản năng hai tay ôm lấy cổ anh, dưới sự dẫn dụ của anh, cô khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn chào đón sự xâm nhập của anh…
Hơi thở mập mờ tràn ngập không khí ấm áp, ánh sáng chuyển từ sáng ngời lộng mẫy trở thành u ám mập mờ. Ôn Nhiên ở trong giấc mộng, hơi thở trở nên gấp gáp, thân thể vặn vẹo khó chịu, không lâu sau, cuối cùng cô cũng bị sự nhiệt tình như thiêu đốt đó đánh thức.
“Tu Trần!”
Cô thì thào gọi tên anh, giọng nói của cô mềm mại quyến rũ như mời gọi anh, biến những nụ hôn lưu luyến ban đầu của anh thành nhiệt tình, anh gấp gáp hôn lên từng tắc da thịt của cô, vùi đầu vào biển hoa mê người, khiêu khích khiến cô run rẫy thở dốc…
Thứ Hai, Trình Giai dậy sớm.
Tối qua, dù đến rạng sáng cô ta mới về nhà nhưng khi nghĩ đến hôm nay mình sẽ đi làm, cô ta vẫn rất hào hứng và tràn đầy năng lượng.
Nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo của mình trong gương, cô ta cau mày, tiếc nuối duy nhất là người đàn ông đêm qua quá hung dữ mạnh mẽ, để lại một dấu hôn trên cổ cô ta.
Về điểm này, cô ta thích Tiểu Lưu hơn.
Cô ta và Tiểu Lưu ở bên nhau mấy đêm, cả người không hề có chút xanh tím. Nhưng người đàn ông đó, tối hôm qua cô ta chỉ làm chuyện đó với anh ta hai lần, trên người đã có máy chỗ xanh tím.
Cô ta cảm thấy người đàn ông này có chút biến thái, vốn dĩ cô ta còn cho rằng anh ta là người thật thà, nhưng sau đó mới biết anh ta cũng là một tay chơi về phương diện này, hơn nữa anh ta còn là loại khốn nạn chuyên hành hạ phụ nữ.
Nếu không phải anh ta có khuôn mặt và bộ dáng như vậy, làm sao cô ta có thể để bản thân chịu ấm ức mà đi chịu ngược.
Trình Giai buộc một chiếc khăn lụa quanh cỗ để che đi dấu hôn, thời tiết đã vào cuối thu, cô ta quàng một chiếc khăn lụa như vậy cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Lúc cô ta đang định đi ra ngoài thì điện thoại di động của cô ta vang lên.
“Alol”
Cô ta che giấu cảm xúc trong lòng, giọng nói của cô ta quyến rũ dịu dàng, nghe vào tai đối phương, vô cớ nhiễm ba phần mập mờ và trêu chọc: “Giai Giai của anh, em để lại tiền cho anh là có ý gì, em coi anh là loại đàn ông đó à?”
Giọng nói trong điện thoại có hai phần lười biếng và hai phần gợi cảm, Trình Giai lập tức sững sờ, cảnh tượng tối hôm qua hiện lên trước mắt, khi người đàn ông đó hung hăng phát tiết lên người cô ta, cô ta đã tưởng tượng anh ta thành một người khác.
“Đương nhiên không phải, em để lại chút tiền cho anh là để lúc anh có thời gian thì bỗ sung vài món đồ, nếu thuận tiện, sau này em có thể cùng anh qua đêm.”
Nghe được lời nói này của Trình Giai, sự không hài lòng của người đàn ông đó biến mắt ngay lập tức, tiếng cười vang lên: “Được, hôm nay anh sẽ đi mua một số nhu yếu phẩm thiết yếu hàng ngày mà em cần, bảo đảm em sẽ hài lòng.”
“Ừ, em đi làm đây, buổi tối lại hẹn anh.”
“Buổi tố anh sẽ đợi em.”
Người đàn ông đó rõ ràng rất yêu thích mùi vị của cô ta, chỉ trong một đêm đã nghiện.
Tập đoàn MS.
Trình Giai vốn tưởng rằng khi cô ta đi làm trở lại mình vẫn làm trợ lý của Đàm Mục, làm việc ở bên cạnh Mặc Tu Trần.
Tuy nhiên, khi cô ta đến công ty, Phòng Nhân sự thông báo cô ta đã bị chuyển sang Phòng Quan hệ công chúng, hơn nữa xuất phát điểm làm từ cấp thấp nhất, muốn gặp được Mặc Tu Trần thực sự khó như lên trời.
Đương nhiên cô ta không cam lòng, lần đầu tiên cô ta đi thang máy lên tầng cao nhát để tìm Mặc Tu Trần.
Trong phòng làm việc của chủ tịch, Mặc Tu Trần đang nói chuyện với Lạc Hạo Phong. Lạc Hạo Phong đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa, anh ấy liếc nhìn về phía cửa, nở một nụ cười đầy ẩn ý với Mặc Tu Trần, rồi anh ấy lười biếng dựa vào trên ghế sô pha.
“Mời vào!”
Mặc Tu Trần phun ra một câu, cầm lấy cà phê trên bàn lên
“Ừ, em đi làm đây, buổi tối lại hẹn anh.”
“Buỏi tố anh sẽ đợi em.”
Người đàn ông đó rõ ràng rất yêu thích mùi vị của cô ta, chỉ trong một đêm đã nghiện.
Tập đoàn MS.
Trình Giai vốn tưởng rằng khi cô ta đi làm trở lại mình vẫn làm trợ lý của Đàm Mục, làm việc ở bên cạnh Mặc Tu Trần.
Tuy nhiên, khi cô ta đến công ty, Phòng Nhân sự thông báo cô ta đã bị chuyển sang Phòng Quan hệ công chúng, hơn nữa xuất phát điểm làm từ cấp thấp nhất, muốn gặp được Mặc Tu Trần thực sự khó như lên trời.
Đương nhiên cô ta không cam lòng, lần đầu tiên cô ta đi thang máy lên tầng cao nhát để tìm Mặc Tu Trần.
Trong phòng làm việc của chủ tịch, Mặc Tu Trần đang nói chuyện với Lạc Hạo Phong. Lạc Hạo Phong đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa, anh ấy liếc nhìn về phía cửa, nở một nụ cười đầy ẩn ý với Mặc Tu Trần, rồi anh ấy lười biếng dựa vào trên ghế sô pha.
“Mời vào!”
Mặc Tu Trần phun ra một câu, cầm lấy cà phê trên bàn lên
Mặc Tu Trần phát tay với cô ta, cúi đầu, cầm tài liệu trên bàn trà lên xem xét. Nhìn thấy anh như vậy, Trình Giai nói ‘Cậu Mặc, tôi đi làm việc đây’, biết điều rời khỏi văn phòng.