*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng hôm đó, Ôn Nhiên không đến được nhà Cố Khải.
Khi Cố Khải và cô vừa bước đến sảnh tầng một thì anh ấy nhận được điện thoại. Có một sự việc xảy ra ở một ngân hàng gần đó, băng nhóm cướp bằng súng đã khiến 2 người chết và 6 người bị thương. Trong đó, một nhân viên và một quản lý bị thương nặng sắp chết.
Cách gần đó có bệnh viện Khang Ninh và một bệnh viện khác, nhưng bệnh viện Khang Ninh có những bác sĩ như Cố Khải, nên đương nhiên sẽ đưa họ đến chỗ anh ấy, người bị thương mới có hy vọng sống.
Sau khi Cố Khải trả lời điện thoại xong, anh ấy còn chưa lên tiếng thì Ôn Nhiên đã thúc giục anh ấy trước: “Anh Có, anh cứu người trước đi, còn những chuyện khác để hôm khác nói sau cũng được.”
Cố Khải gật đầu, mỗi ngày anh ấy đều đã quen với việc đối mặt với sự sống và cái chết. Giọng điệu của anh ấy rất bình tĩnh và ôn hòa: “Ừ, hôm nay anh không thể đưa em về nhà được.
Nhiên Nhiên, anh sẽ gọi điện cho Tu Trần để cậu ấy đến đón em.”
“Không cần đâu, em tự mình gọi cho anh ấy là được, anh mau đi sắp xếp đi.”
Thời gian chính là mạng sống, Ôn Nhiên không muốn lãng phí thời gian của anh ấy.
Cố Khải không nói thêm gì nữa, anh xoay người đi về phía sau, bắm điện thoại cho người sắp xếp phòng mỏ.
Lúc Ôn Nhiên bước ra khỏi bệnh viện đã hơn chín giờ.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mặt trời rất chói chang, cho dù là Men cơ.
cuối thu, ánh mặt trời chiêu vào thân thê cũng âm áp.
Trời nổi gió không quá lớn lướt qua tai cô giống như một bàn tay to dịu dàng, cô ngắng đầu nhìn bầu trời mây trắng, không có việc gì, đúng lúc cô muốn đi thăm ba mẹ.
Trên đường đi taxi đến cửa hàng hoa, Ôn Nhiên bấm số gọi Bạch Tiểu Tiểu, điện thoại đổ chuông hai lần, giọng nói lanh lảnh của Bạch Tiểu Tiểu vang lên bên tai cô: “Nhiên Nhiên, tớ đang muốn gọi cho cậu thì cậu gọi tới nè, chúng ta thật sự là có tâm linh tương thông đó nha.”
Ôn Nhiên cười nhẹ: “Cậu tìm tớ làm gì đó?”
“Không có chuyện gì tớ mới tìm cậu nè, tớ sắp mốc meo rồi đây này.”
“Vậy cậu ra ngoài đi, hôm nay tớ cũng không có việc gì. Nếu cậu bằng lòng đến nghĩa trang với tớ, đúng lúc tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Ôn Nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố đông đúc xe cộ và người đi bộ.
Bạch Tiểu Tiểu đồng ý không chút do dự: “Được, bây giờ cậu đang ở đâu, tớ sẽ đi tìm cậu.”
Ôn Nhiên nói tên một cửa hàng hoa, cách công ty của cô ấy không xa, Bạch Tiểu Tiểu tới vừa vặn có thể làm tài xế cho cô, cô không phải bắt taxi đến nghĩa trang nữa.
Chiếc taxi chạy trong làn đường đông đúc, kỹ năng lái xe của tài xế rõ ràng là rất tốt. Ôn Nhiên ngồi trên xe và quan sát tài xế rễ trái phải, anh ta khoan thai lái xe ra khỏi làn đường đông đúc, khóe miệng cô không thể không hơi cong lên.
Nếu cô lái xe, cô sẽ không dám đi như anh tài xế này.
“Ôn Nhiên, cậu có mau thành thật không hả, muốn tớ nóng lòng chết à!”
Bạch Tiểu Tiểu là một người không kiên nhẫn, nhìn dáng vẻ cô ấy tức giận, Ôn Nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp lên, cô khế thở dài, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tiểu, lúc sáng anh trai tớ nói cho tớ biết, tớ không phải là em gái ruột của anh ấy, cũng không phải là con gái ruột của ba mẹ anh ấy.”
“Cái gì?”
Bạch Tiểu Tiểu tròn xoe mắt nhìn chằm chằm cô, Ôn Nhiên nhanh chóng nhắc nhở: “Cậu tập trung lái xe đi, đừng nhìn tớ.”
“Tớ có thể không nhìn cậu à, cậu mau nói rõ mọi chuyện đi, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Bạch Tiểu Tiểu liếc nhìn con đường phía trước, sau đó quay lại nhìn cô, rồi lại ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm phía trước.
“Cậu tập trung lái xe đi, tớ sẽ từ từ nói cho cậu nghe.”
Kể từ vụ tai nạn xe hơi lần trước, Ôn Nhiên đặc biệt quan tâm đến vấn đề an toàn giao thông, cô nhắc nhở Bạch Tiểu Tiểu một lần nữa, nhìn thấy cô ấy gật đầu cô mới kể lại cho cô ấy nghe cuộc nói chuyện điện thoại giữa Cố Khải và Mặc Tu Trần mà mình vô tình nghe được vào tối qua, ngay cả thân thế của mình cô cũng nói cho Bạch Tiểu Tiểu biết.
Trong suốt quá trình này, Bạch Tiểu Tiểu hiếm khi yên lặng không ngắt lời cô, giống như đang nghe một câu chuyện truyền thuyết, sau khi nghe cô nói xong thì cũng đúng lúc đến nghĩa trang.
Bạch Tiểu Tiểu sửng sốt một hồi, cô ấy chỉ biết sững sờ nhìn Ôn Nhiên, có chút không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, ba mẹ cô chuyển nhà từ thành phố F đến thành phố G là vì bảo vệ cô, kết quả là nơi đây lại là quê hương của cô.
Người thân của cô sống ở thành phố này.
Trùng hợp hơn nữa là câu chuyện của cô và Mặc Tu Trần, nếu theo lời của Nhiên Nhiên nói, vậy thì cô chính là ân nhân cứu mạng mà Mặc Tu Trần đã vất vả tìm kiếm: “Nhiên Nhiên, tớ không biết phải nói gì nữa. Giống như đang nghe chuyện xưa Vậy, cậu véo tớ một cái đi, nhanh lên, véo mạnh vào.”
Hai mắt Ôn Nhiên lóe lên, cô thật sự duỗi tay ra, mạnh mẽ véo mu bàn tay của cô ấy.
“Ai ôi, con nhóc xấu xa này, sao cậu lại độc ác như vậy, tớ đau Ẩ AT ụ muôn chêt đi được.
Bạch Tiểu Tiểu đau đớn hét lên một tiếng, Ôn Nhiên khẽ mỉm cười: “Cậu bảo tớ véo cậu mà, bây giờ đã tỉnh chưa, có phải là thật không?”
Bạch Tiểu Tiểu cau mày, đau đớn nhìn mu bàn tay đỏ bừng bị Ôn Nhiên véo, trên mặt cô ấy lộ ra vẻ xúc động: “Nhiên Nhiên, nếu không phải được nghe từ chính miệng cậu nói, nếu không phải Có Khải đã làm xét nghiệm ADN, tớ thực sự không dám tin chuyện này.”
Cô ấy hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Nhiên: “Chuyện khiến tớ không thể tin nhất chính là duyên phận giữa cậu và Mặc Tu Trần. Câu chuyện của hai người có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn rồi, cậu cũng không cần phải hỏi nữa đâu, chắc chắn cậu là cô gái mà anh ấy đang tìm…”
Lời nói của cô ấy bị ngắt quãng bởi tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên của Ôn Nhiên.
“Vừa nói tới Mặc Tu Trần là anh ấy liền gọi tới, xem anh ấy lo lắng cho cậu đến mức nào kìa, chắc chắn chuyện đó là thật.”
Ôn Nhiên mím môi, cô dùng ngón tay mảnh khảnh ấn nút trả lời, nhẹ nhàng thốt lên: “Alo!”
“Nhiên Nhiên, Cố Khải nói em tự mình rời khỏi bệnh viện, bây giờ em đang ở đâu, anh đến đón em.”
Giọng nói trầm thấp của Mặc Tu Trần truyền đến sự quan tâm sâu sắc, Ôn Nhiên liếc nhìn vẻ mặt đầy ám muội của Bạch Tiểu Tiểu đang nhìn chằm chằm vào mình, cô đẩy cửa xe xuống: “Em đang ở cùng Tiểu Tiểu, anh không cần tới đón em đâu.”
“Em đi cùng Bạch Tiểu Tiểu?”
Mặc Tu Trần có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó nghĩ lại anh cũng yên tâm, từ đêm qua đến sáng nay, lượng tin tức mà Ôn Nhiên nhận được quá lớn, cô cần tìm một người để dốc bầu tâm sự, Bạch Tiểu Tiểu là bạn thân nhất của cô, đương nhiên là ứng cử viên tốt nhất.
“Được, các em đừng chạy lung tung nhé, không biết Tiêu Văn Khanh đã bỏ trốn đi đâu, trước khi tìm thấy bà ta em phải cần thận chút.”
“Vâng, bọn em sẽ không chạy lung tung đâu, anh yên tâm đi làm đi.”