Chương 328:
Trình Giai nghe thế liền đổi sắc mặt, không vui nói: “Anh phải biết thân phận của mình, đừng có ảo tưởng nữa, Giang Lưu, em nói cho anh biết sự tồn tại của Mặc Tu Trần, thậm chí còn cho anh bắt chước anh ấy không có nghĩa là anh có thể thay thế anh ấy.”
Cho dù Giang Lưu có giống thế nào đi chăng nữa thì anh ta vẫn không phải là Mặc Tu Trần, cô ta không hề yêu anh ta chút nào, chẳng qua Giang Lưu là người đàn ông mà cô ta bao nuôi, một người đàn ông có giá trị sử dụng lớn!
Thứ ba là chuyến công tác của Mặc Tu Trần.
Ôn Nhiên định tiễn anh nhưng đêm hôm trước bị anh lăn qua lăn lại quá thảm đến gần ba giờ sáng mới để cô đi ngủ.
Buổi sáng, cô cảm thấy vô cùng yếu ót, tỉnh dậy lúc gần sáng, cô muốn dậy nhưng bị Mặc Tu Trần ôm vào lòng, không cho dậy.
Cô ở trong vòng tay ấm áp của anh lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng, khi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.
Cô cằm lấy điện thoại ở đầu giường, phía trên có một tin nhắn chưa đọc, là Mặc Tu Trần gửi cho cô: “Nhiên Nhiên, mắy ngày nay anh đi vắng em phải nhớ anh đấy!”
Chỉ một câu như vậy.
Ôn Nhiên nhìn tin nhắn, trong lòng tràn đầy ấm áp và ngọt ngào.
Trong cuộc hôn nhân của họ, ngay từ đầu anh đã ngang tàng yêu cầu cô làm thế này, làm thế kia, bây giờ anh đi công tác còn muốn cô phải nhớ anh.
Anh như vậy làm sao cô có thể không nhớ, anh vừa đi công tác cô đã bắt đầu thấy nhớ anh rồi.
Ôn Nhiên gọi điện cho Bạch Tiểu Tiểu, biết mẹ Bạch sáng sớm hôm nay đã đến bệnh viện chăm cô ấy, cô lại nằm lì trên giường đến mười một giờ trưa mới dậy.
Lúc xuống lầu, thím Trương đã chuẩn bị xong bữa trưa, thấy cô xuống lầu, bà ấy cười nói: “Mợ chủ lớn, cậu chủ lớn nói cô muốn ngủ đến trưa mới dậy, kêu tôi không cần chuẩn bị đồ ăn sáng, nhanh chóng làm xong cơm trưa là được…”
Ôn Nhiên gật đầu mỉm cười, nói “vâng”.
Không biết có phải vì Mặc Tu Trần đã dặn dò trước, sợ một mình Ôn Nhiên ăn cơm không có tâm trạng nên thím Trương liền đứng ở một bên phục vụ.
Buổi chiều, Ôn Nhiên ghé qua nhà máy dược phẩm của Ôn thị trước rồi mới đến bệnh viện.
Đi theo cô ngoại trừ tài xé Tiểu Lưu ra còn có hai vệ sĩ bản lĩnh phi thường, dáng người cường tráng, ánh mắt sắc bén, không nói nhiều.
Ôn Nhiên ở lại bệnh viên ăn cơm tối với Bạch Tiểu Tiểu.
Sức khỏe của Bạch Tiểu Tiểu hồi phục khá tốt, sắc mặt cảng ngày càng tốt hơn, lượng cơm ăn cũng ngày một nhiều hơn.
Lúc Đàm Mục và Lạc Hạo Phong tới, Ôn Nhiên vừa mới rửa xong hộp cơm từ trong phòng tắm đi ra, thấy bọn họ cùng nhau xuất hiện, cô hơi kinh ngạc nhìn rồi mỉm cười chào hỏi: “Lạc Hạo Phong, Đàm Mục, sao hai anh lại đến đây lúc này?”
“Trước khi đi công tác Tu Trần có dặn dò chúng tôi bảo vệ an toàn cho cô.”
Đàm Mục đã nhiều ngày không gặp Ôn Nhiên, thấy nụ cười nhẹ nhàng và rạng rỡ của cô, anh ấy vô thức tránh tầm mắt của mình, nhìn Bạch Tiểu Tiểu trên giường bệnh.
Một tia mờ mịt lướt qua trên mặt Ôn Nhiên, cô đặt hộp cơm đã rửa sạch lên bàn: “Sao tôi lại không biết, Tu Trần đã phái hai vệ sĩ rất giỏi đi theo rồi mà.”
Lạc Hạo Phong mỉm cười tiếp lời: “Tu Trần quan tâm cô hơn so với bất cứ chuyện gì, mặc dù đã tự mình chọn lựa hai người vệ sĩ nhưng trong lòng vẫn không yên tâm.”
“Nhiên Nhiên, cậu thật hạnh phúc.” Bạch Tiểu Tiểu tràn đầy hâm mộ nhìn Ôn Nhiên.
Mặc Tu Trần thực sự là một ông chồng quốc dân, đối xử tốt với Ôn Nhiên không ai có thể sánh bằng.
“Đàm Mục, nếu không cậu đưa Ôn Nhiên về nhà đi, lát nữa Tu Trần gọi đến nếu cô ấy không về nhà nghỉ ngơi chắc chắn lại cảm tháy đau lòng.”
Lạc Hạo Phong bước đến giường bệnh quan sát Bạch Tiểu Tiểu, anh ấy kéo ghế ra ngồi xuống, tùy ý bắt chéo hai chân: “Tôi sẽ ở đây giúp cô chăm sóc Tiểu Tiểu.”
Ngày đó Tiêu Dục Đình nói buổi tối muốn đến thăm Bạch Tiểu Tiểu, Lạc Hạo Phong ở đây, anh ta lại không đến.
Thậm chí, máy ngày nay cũng không hề xuất hiện.
Lạc Hạo Phong đã trở thành khách quen của phòng bệnh Bạch Tiểu Tiểu, mỗi ngày đều tới điểm danh một lần.
Đàm Mục nhìn Ôn Nhiên: “Bây giờ cô về được chưa?”
“Được, Tiểu Tiểu, ngày mai gặp lại, Lạc Hạo Phong, không cho phép anh bắt nạt Tiểu Tiểu đâu đấy.”
Ôn Nhiên dặn dò Lạc Hạo Phong rồi rời khỏi phòng bệnh với Đàm Mục.
“Đàm Mục, anh có bận không? Nếu như anh có việc bận thì không cần phải đưa tôi về đâu, tôi muốn đi gặp anh trai.”