Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 374

Chương 374:

 

Cố Khải mỉm cười, nói với giọng điệu chân thành: “Tất nhiên những gì dì Kiều đều nói là sự thật.”

 

Trong lòng mẹ Bạch vui mừng nở hoa, lúc này trên màn hình là Mặc Tu Trần đang trìu mến nhìn Ôn Nhiên, não bà ấy nóng lên, buột miệng hỏi: “Bác sĩ Cố, mỗi ngày cháu đều bận cứu người bị thương, cháu có thời gian để yêu đương không?”

 

“Mẹ, đây là chuyện riêng của bác sĩ Cố, tại sao mẹ lại hỏi chuyện này?”

 

Mẹ Bạch mỉm cười, không để ý đến sự phản đối của con gái, ánh mắt của bà ấy tràn đầy yêu quý mà nhìn Có Khải, thực sự có cảm giác mẹ vợ đang nhìn con rể, càng nhìn càng cảm tháy hài lòng.

 

Chưa kể đến Cố Khải còn đẹp trai, lại còn là một bác sĩ cứu người, chữa bệnh cho mọi người, dễ gân, là người thừa kế của một gia tộc làm ngành y hàng trăm năm, không hề kiêu ngạo chút nào.

 

So với vẻ mặt nhăn nhăn nhở nhở của Lạc Hạo Phong, cậu ấy càng dễ tin tưởng hơn, so với vẻ lạnh lùng của Đàm Mục thì cậu ấy ấm áp hơn.

 

Thật là hoàn hảo!

 

Ánh mắt Cố Khải chuyển động: “Dì nói đúng, cháu làm phẫu thuật cả ngày không xong, làm sao có thời gian yêu đương, có cô gái nào có thể chịu được chứ. Để không làm tổn thương người khác và bản thân, cháu cảm thấy một mình vẫn tốt hơn.”

 

Anh ấy thông minh như vậy, làm sao có thể không biết ý của mẹ Bạch.

 

Không nói đến việc anh ấy không có cảm giác đó với Bạch Tiểu Tiểu, chỉ dựa vào việc anh ấy là anh em tốt của Lạc Hạo Phong, anh ấy cũng không thể có bắt kỳ suy nghĩ nào với Bạch Tiểu Tiểu.

 

Dường như mẹ Bạch không hiểu lời từ chối lịch sự của anh ấy, cười nói: “Chuyện này có là gì, đàn ông nên tập trung vào sự nghiệp. Làm sao mà một người phụ nữ tốt lại có thể bám lấy bạn trai cả ngày được chứ, giống như Tiểu Tiểu nhà dì, bị người ta bám lấy sẽ rất khó chịu.”

 

“Tối nay bác sĩ Cố có rảnh không, tối hôm qua dì còn nói chuyện với ông Bạch nhà dì, lần này may nhờ có bác sĩ Cố đã cứu sống Tiểu Tiểu, mặc dù con bé chưa hồi phục hoàn toàn nhưng tình trạng mỗi ngày đều đang dần dần khoẻ lên. Dì và ông Bạch nhà dì muốn mời bác sĩ Cố dùng bữa cơm bình dị, cảm ơn cháu đã cứu sống Tiểu Tiểu. “

 

“Mẹt”

 

Bạch Tiểu Tiểu không biết phải nói gì ngoài việc gọi mẹ.

 

Vừa rồi cô đã nghe ra được sự từ chối trong lời nói của Có Khải, nhưng mẹ của cô sao lại có thể ngốc như thế này.

 

Bà ấy không những không nghe ra mà còn mời Cố Khải đi ăn tối.

 

“Bác sĩ Cố, cháu không thể từ chối!”

 

Không đợi Có Khải trả lời, mẹ Bạch đã nói thêm một câu.

 

Cố Khải suy nghĩ một chút, mỉm cười đồng ý: “Được ạ, vậy thì buổi tối cháu sẽ cố gắng hết sức để thu xếp thời gian.”

 

“Bác sĩ Có, anh không cần phải miễn cưỡng đâu, nếu anh không có thời gian thì cứ quên đi.”

 

Bạch Tiểu Tiểu nhanh chóng bổ sung, cô không muốn Cố Khải khó xử.

 

Cố Khải bước đến giường bệnh, nhìn vết thương trên đầu cô một lúc, nhẹ nhàng nói: “Dì Kiều mời đi ăn, nếu tôi không đi thật là bắt lịch sự.”

 

“Bác sĩ Có, dì đi gọi cho ông Bạch nhà dì trước, để ông ấy đặt bàn, cháu kiểm tra cho Tiểu Tiểu đi.”

 

Mẹ Bạch thực sự là một người phụ nữ năng nổ, nhìn thấy Cố Khải đồng ý đi ăn, bà ấy lập tức tạo cho anh ấy và Tiểu Tiểu một không gian riêng, bước ra khỏi phòng, lại còn không quên đóng cửa.

 

“Mẹ cô thật đáng yêu.”

 

Cố Khải quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, anh ấy thản nhiên nói, ánh mắt dừng lại trên cánh tay bị thương của cô ấy.

 

Bạch Tiểu kéo chăn ra, để anh ấy kiểm tra chân của mình, có lỗi nói: “Máy lời mẹ tôi nói anh đừng đẻ trong lòng, bà ấy bị vụ tai nạn xe lần này của tôi doạ sợ, nên mới nhanh chóng muốn gả tôi đi.”

 

Có Khải hiểu ý của cô, dịu dàng nói: “Cô ở trong phòng bệnh đã lâu như vậy cũng chán, có thể đi ra ngoài hóng gió. Hay là tối nay cô ngồi xe lăn cùng nhau đi ăn, gọi cả Hạo Phong tới.”

 

“Bác sĩ Có, anh hiểu làm rồi.”

 

Bạch Tiểu Tiểu buột miệng.

 

Cố Khải khẽ giật mình, nhìn cô và không nói gì.

 

Bạch Tiểu Tiểu giải thích: “Tôi và Lạc Hạo Phong không phải là loại quan hệ như các anh nghĩ đâu.”

 

“Ò, tôi xin lỗi, xem ra tôi đã hiểu lầm. Tôi thấy hầu như ngày nào Hạo Phong cũng chạy đến bệnh viện, thấy hai người nói chuyện cũng rất vui vẻ, tôi cảm thấy nếu hai người ở bên nhau cũng rất tốt.”

 

Có Khải thấy ngại ngùng khi mình đã hiểu lầm người ta, rõ ràng là anh ấy đang se tơ hồng.

Bình Luận (0)
Comment