Chương 382:
Thấy Ôn Nhiên cau mày tỏ vẻ không đồng tình, Đồng Thi Thi lại chế nhạo: “Ban đầu, không phải cô Ôn cũng vì chủ tịch Mặc có thể cho cô nhiều tiền, giúp Ôn thị vượt qua thời điểm khó khăn nên cô mới cưới anh ta sao. Bây giờ tôi cũng là vì mẹ tôi, phó chủ tịch Mặc giúp tôi trả tiền phẫu thuật, tôi lầy thân đền đáp, không khác gì cô Ôn lúc đó.”
Ôn Nhiên nhíu mày càng ngày càng chặt, lời nói của Đồng Thi Thi tràn đầy châm chọc.
“Làm thế nào mà cô và Mặc Tử Hiên quen nhau?”
Cô có chút khó hiểu, buổi trưa Mặc Tử Hiên mới vừa ăn cơm với một người phụ nữ gợi cảm, sao mà buổi tối anh ta lại ở cùng Đồng Th¡ Thi.
Trong trí nhớ của cô, Mặc Tử Hiên không phải loại đàn ông lăng nhăng.
Đồng Thi Thi cười tủm tỉm, đưa tay vén mái tóc xoăn tít ra phía sau, lộ ra chiếc cổ gợi cảm có dấu hôn rõ ràng: “Khi phó chủ tịch Mặc bị đuổi ra khỏi nhà họ Mặc, nơi anh ấy sống trùng hợp là hàng xóm của tôi.”
Một lần đến hai lần đi liền quen nhau.
“Cô Ôn, cô xong chưa? Chúng ta cùng nhau đi ra ngoài đi, vừa rồi phó chủ tịch Mặc cũng vào nhà vệ sinh nam. Nếu trong lòng cô Ôn có gì thắc mặc, thì lát nữa cô gặp phó chủ tịch Mặc cô có thể hỏi anh ấy.”
“Cô đi trước đi!”
Ôn Nhiên từ chối “lời mời khiêu khích” của Đồng Thỉ Thị, cô không có hứng thú với chuyện của cô ta và Mặc Tử Hiên.
Vừa rồi, cô chỉ cảm thấy bắt ngờ thôi.
Không ngờ mấy ngày trước cô ta còn cầu xin cô nói máy lời tốt đẹp với Tiểu Lưu, mới xoay người đã ngã vào vòng tay của Mặc Tử Hiên. Mà vừa nãy khi cô ta nói “phó chủ tịch Mặc ở nhà vệ sinh nam”, cô ta cố ý vén tóc ra để lộ dấu hôn, như đang nói cho cô biết rằng cô ta và Mặc Tử.
Hiên ở trong phòng bao làm vận động kịch liệt…
Cô nán lại nhà vệ sinh vài phút, cô nghĩ đợi Mặc Tử Hiên và Đồng Thi Thi đi rồi cô mới ra, nhưng khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô nhìn thấy một đôi nam nữ đang ở trong lồi đi hẹp ôm hôn nhau.
Người phụ nữ đang dựa vào tường là Đồng Thi Thi.
Và người đàn ông đó không phải là Mặc Tử Hiên thì còn là ai vào đây nữa!
Lúc này trên lối đi không có ai, Ôn Nhiên đứng ở cửa nhà vệ nhíu mày, cô do dự không biết nên làm lơ không nhìn thấy mà đi qua hay là trở lại nhà vệ sinh.
Hai người đang ôm nhau bỗng chốc tách ra.
Mặc Tử Hiên nhìn về phía cô, bắt gặp ánh mắt của cô, sắc mặt anh ta hơi thay đổi, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc, nhanh chóng nở nụ cười: “Cô ôn Anh ta lễ phép chào hỏi, nhưng Ôn Nhiên lại không có tâm trạng.
“Phó chủ tịch Mặc, vừa rồi cô Ôn còn hỏi em, làm sao em quen được anh, anh giải thích với cô ấy đi, em đến phía trước đợi anh.”
Ánh mắt Đồng Thi Thi nhìn Mặc Tử Hiên tràn đầy quyên rũ, cô ta thoát ra khỏi vòng tay anh ta, xoay người bước đi.
Ôn Nhiên cau mày, lạnh lùng nói: “Là cô Đồng hiểu lầm thôi, tôi chỉ tùy tiện hỏi, anh không cần giải thích.”
“Cô Ôn, chờ một chút.”
Ôn Nhiên đi ngang qua Mặc Tử Hiên, đột nhiên cô bị anh ta nắm lấy cổ tay.
“Mặc Tử Hiên, buông tôi ra!”
Ôn Nhiên kinh ngạc, lập tức giãy dụa.
Khoé miệng Mặc Tử Hiên nở nụ cười, trong hơi thở phun lên mặt cô có mùi rượu hăng hắc, xem ra vừa rồi anh ta đã uống rất nhiều rượu.
Anh ta dùng lực mạnh đến mức đẩy Ôn Nhiên vào bức tường bên cạnh.
Một tay anh ta túm lấy cô, cánh tay còn lại áp vào tường, giọng nói mang theo ý say: “Trước đây, khi chúng ta hẹn hò đã từng hôn nhau chưa?”
Đột nhiên Ôn Nhiên mở to mắt, cô nhìn về phía đôi mắt của Mặc Tử Hiên vì uống rượu mà đỏ ửng, trong lòng cô có chút căng thẳng không giải thích được: “Mặc Tử Hiên, anh say rồi, mau buông tôi ra.”
“Tôi không uống say, Nhiên Nhiên, mặc dù tôi không nhớ.
rõ tình cảm của mình dành cho cô, nhưng hiện tại tôi không hề ghét cô. Quan trọng nhất là buồi trưa chúng ta gặp nhau, đến tối lại gặp nhau, điều này cho thấy giữa chúng ta còn có duyên phận.”
“Anh điên rồi, buông tôi ra.”
Ôn Nhiên giãy dụa, mùi rượu trong miệng anh ta quá nồng, khiến cô cảm thấy khó chịu muốn nôn.