Nắng hè đổ như thác lên vai lũ học sinh.
Lại thêm một mùa thi cử oi ả.
Nhưng Nông Thần không thể tập trung nổi, bởi vốn dĩ sau cái ngày “tỏ tình” kinh hoàng đó, Ngọc Diệp không thèm ngó ngàng gì tới hắn nữa. Nhớ lại đi, chẳng phải lúc đó từ trong miệng người đẹp kia đã phun trào một tràng rủa xả hay sao? Chỉ nghĩ có vậy, hắn lại gục đầu xuống bàn âm thầm đau khổ.
Ngón tay uốn xoăn lọn tóc trước trán, Ngọc Diệp, tôi phải làm sao đây?
Kể từ ngày nọ, mỗi lần thấy Nông Thần là cả người Ngọc Diệp đều sởn da gà, vừa quay lưng đi vừa âm thầm móc xéo đủ kiểu, không tài nào thích ứng nổi với thể loại đó.
Nhưng Thần cũng không phải dạng vừa, vẫn có thể mặt dày lẽo đẽo đi sau, tất nhiên vẫn bị đánh chửi không thiếu cái nào, nhìn chẳng khác nào chú cún con bám riết lấy chủ, đến tội!
Ngọc Diệp ban đầu cũng bốc hỏa đùng đùng, một ngày không đá vào đít hắn hai cái thì không khỏi ngứa chân, nhưng cái người kia đi đâu cũng ló mặt ra, bị đánh tơi bời rồi vẫn có thể cười đến ngây ngô, thực sự vẫn khiến y mềm lòng chút ít. A, tên này thực sự bị điên rồi.
Hai người cứ như thế rồi cũng thành nghiện, đi đâu cũng như hình với bóng, người ngoài cuộc không biết có khi còn tưởng hai người đang hẹn hò!
o0o
“Tử Thiên đâu rồi, mới nãy đang còn trong lớp mà?”
Ngọc Diệp uể oải đi vào, lưng áo sơ mi thấm nước, mồ hôi chảy từ trên vành tai xuống cằm ngưng đọng lại.
Nông Thần trộm nhìn y, lén nuốt nước bọt,
“Bị thầy kèm riêng rồi”
“Chao ôi” Ngọc Diệp bĩu môi, kéo chiếc áo trắng tinh khôi lên cho đỡ nóng, chân trái đá vào đùi Nông Thần, khinh khỉnh ra lệnh,
“Chả cần nó, lát nữa hai người chúng ta đi” Lại lẩm bẩm thêm, “Bố thằng điên”
Dạo này Tử Thiên không đi cùng hai người nhiều như khi trước, tính cách Ngọc Diệp cũng ngày càng xấu đi. Từng nổi tiếng là bộ ba lãng tử, giàu có khí chất tỏa rạng không thiếu thứ gì, đại khái cũng là hoàng tử trong mộng mấy nữ sinh quèn, vậy mà bây giờ mỗi người một ngả thế này, đúng thật chỉ khiến danh tiếng y sụt giảm. A, suy cho cùng vẫn là y ích kỉ thôi.
Sau giờ học ba người vẫn thường đến mấy quán bar cấm trẻ con mười tám tuổi. Nhưng càng cấm người ta càng đến, đến một lần, hai lần rồi cũng sẽ thành nghiện. Trong khi bọn bạn đang gấp rút ôn thi, tính từng giờ đến ngày tốt nghiệp thì ba tên này vẫn nhởn nhơ phớt lờ sự đời như vậy.
Mà cũng có khi đang ngấm ngầm ôn thi cạnh tranh chứ không chừng.
Nhưng Nông Thần bản tính vẫn không thay đổi, lẽo đẽo theo đuôi Ngọc Diệp đến quán bar, vẫy vẫy đuôi trung thành đứng bên cạnh quấn quít.
“Ai da, lại đến rồi, nhớ cậu quá nha Diệp Diệp”
Bà chị áo ngắn cũn cỡn ngang eo, ngực muốn lồi ra khỏi vải bước đến véo yêu đôi má Ngọc Diệp.
“Em cũng nhớ chị”
Diệp nghiêng đầu cười, hôn nhẹ lên môi chị, một kiểu chào hỏi thân mật ở đây.
Bình thường Nông Thần sẽ cảm thấy không sao, nhưng bây giờ khi nhìn thấy vậy bỗng dưng cảm giác vô cùng… ngứa mắt.
Mấy chốn kiểu này không thiếu gì thể loại người chuyên đến gạ gẫm người khác, đặc biệt khi “người khác” đó là con trai cưng của chủ tịch thành phố. Khỏi cần nói cũng biết số nữ nhân vô tình đụng chạm tiểu Diệp nhiều đến mức nào.
Vấn đề là Ngọc Diệp cũng không ghét điều đó, ngược lại còn thích ứng rất nhanh. Ôm eo, hôn môi, cọ má, đủ loại tư thế khiến người ta đỏ mặt quay đi.
Mà mỗi lần như vậy, Nông Thần đều chỉ có thể đứng sau lưng dõi theo đến vô dụng.
Muốn chạm vào y, muốn cảm nhận y, muốn… thích y.
Nhưng…thích làm sao được khi người kia luôn chán ghét mình như vậy chứ?
Dạo gần đây mỗi lần đi ngủ đều mộng xuân y, vẫn thân dài thư sinh đến chết người, vẫn đôi mắt khêu gợi đến khó tả, và đặc biệt nhất là thân hình liên tục đong đưa dưới người hắn, gương mặt đỏ hồng mà rạo rực sung sướng vừa luật động thân thể vừa rên rỉ tuôn trào…
Sau đó là tỉnh mộng.
Nông Thần hắn muốn phát tiết đến điên rồi!
Nhìn Ngọc Diệp cùng bà chị thân mật ở đằng xa, tiểu Thần không nhịn được mà vô thức rót rượu vào miệng, đắng nghét.
Thấy ánh mắt người kia cười nói với ai khác không phải mình, cũng tình tứ lả lơi mà mơn trớn nhau, nào là khoác vai chị chị em em, rồi thì liên tục cọ sát quần áo như vậy. Ngọc Diệp trong trí nhớ của hắn vốn vô cùng thanh khiết không dính chút bụi trần giống như giấc mộng xuân ngọt ngào đê mê.
Nhưng Ngọc Diệp trước mắt sao mà khó khăn quá vậy, Nông Thần nhìn kẻ kia, đầu óc bắt đầu mơ hồ không rõ thế sự, say đến chao đảo, choáng váng đến ngô nghê.
Và rồi, đứng dậy đi đến.
Chẳng rõ là có phải do men rượu thật hay không mà cả thân mình mình chao đảo thật mãnh liệt về phía trước, xung quanh mờ nhạt, chỉ thấy mỗi con người lãnh đạm cao ngạo đó. Càng bước càng nhanh, thổn thức như tiếng lòng từ trong sâu thẳm…
Hắn. Dừng lại trước Ngọc Diệp, đôi mắt mênh mang một biển trống rỗng, rồi, hôn lên môi y.
Không biết lúc đó nụ hôn có vị gì, mềm mại hay thô bạo.
Nhưng, vào thời điểm ấy, khi xung quanh như chết lặng, Nông Thần đã nghe được nhịp tim của mình, thịch, một tiếng đứt quãng