[Cường Ái Hệ Liệt 2] Ác Cảnh

Chương 14

Phong ba trên giang hồ đã yên ổn trở lại, thời gian cũng trồi đi rất nhanh.

Nhưng ở trong mắt của Trương Hằng, cơ hồ đã một thế kỷ trôi qua.

Phòng cảnh sát một lần nữa chỉnh đốn trở lại, tổ điều tra mới được thành lập, hắc đạo cùng bạch đạo tiếp tục đấu trí so dũng khí. Không có Hồng Lê Minh động tay chân mưu tính đối thủ, luật sư cũng chậm rãi lấy được thắng lợi, Thiên Đường Mỹ Lệ một lần nữa mở rộng cửa buôn bán, bởi vì trang bị mới sửa chữa lại, còn nhập vào không ít trang thiết bị cao cấp, khiến khách nhân ngày càng hài lòng hơn.

Sách ca cùng nha thiết kế kia cũng ân ân ái ái, chơi trò chơi diều hâu vồ gà con, chơi đến không biết mệt. Có đôi khi chơi ra chân hỏa, thiết kế sư sẽ bị Sách ca làm cho vết thương đầy mình đưa vào bệnh viện Bắc Sơn, sau đó Sách ca tựa như một con lang sổ giống ăn thuốc, ở hành lang bệnh viện đi đi lại lại, vẻ mặt vô cùng phức tạp hối hận đau lòng.

Trương Bình vì thế bình thường gọi điện tới cầu cứu.

“Anh, anh cứu mạng a! Sách ca lại nữa rồi! Nếu cứ như vậy, em cũng muốn điên theo!Không chơi nổi thì đừng chơi! Chỗ này của em là bệnh viện, không phải tiệm sửa chữa ái tình SM a!?”

Trương Bình gọi điện cầu cứu không một chút tác dụng, Trương Hằng cũng chỉ nằm lì ở trên giường ngáp, qua quýt có lệ đôi câu liền cuos máy.

Hắn ngay cả mình cũng không cứu được, còn trông cậy hắn đi cứu người nào?

Sinh hoạt tựa hồ không cải biến nhiều lắm, giống như lúc chưa hề có Hồng Lê Minh xông vào cuộc sống của hắn.

Trương Hằng tiếp tục làm lão đại của hắn, dẫn dắt đám đàn em diễu võ dương oai tuần tra địa bàn, cũng bị nhóm mỹ nữ dán lấy, làm nũng lấy lòng.

Chỉ có A Huy phát giác, Hằng ca có đôi khi tâm huyết dâng trào, la hét muốn canh mì dê. Các loại canh mì dê nóng hổi đưa đến trước mặt, Hằng ca lại không có nguyên do gì mà trở mặt, đem canh mì dê đổ bồn cầu, hung hăng đổ xuống.

Sau đó, một điếu tiếp một điếu thuốc cứ thế hút.

Thời gian chính là như vậy ở rượu cùng thuốc lá, trong lúc Trương Hằng liều mạng, lại cố ý tay không tham gia mấy trận ẩu đả, treo mấy lần màu. Rốt cục, ngay cả Cổ Sách vẫn trầm mặc đều không nhìn nổi, gọi điện thoại cho Trương Hằng.

“Trương Hằng, gần đây có phải cậu áp lực quá rồi không?”

“Sách ca, em rất khỏe. Thực sự/”

“Sự tình phía đám đàn em kia thì để bọn chúng tự ra mặt. Không muốn đánh người khu khác, ngồi yên một chỗ cho anh. Hộp đêm bên kia cậu tạm buông, không cần xem vào nữa.”

“Cái gì cũng không động, em đây lấy gì để giết thời gian?”

“Tĩnh dưỡng.”

“Không được Sách ca!” Trương Hằng cầm di động kêu lên, “Anh biết em mà, con người em không thể rảnh rỗi, nếu rảnh rỗi sẽ chết. Sách ca, mặc kệ việc gì, anh phải cho e làm một chút. Dù nhìn bãi đậu xe dưới đất cũng được a!”

Cố Sách đầu điện thoại bên kia dừng chốc lát.

“Có chuyện nhàn rỗi, thế nhưng muốn tìm người đáng tin làm. Cậu cũng có thể làm!”

“Tốt! Anh cứ phân phó Sách ca.”

“Anh có chuyện phải xa nhà một chuyến, cậu trông coi vị kia nhà anh.”

“A?”

“Kỳ thực không có chuyện gì, chỉ cần đảm bảo hắn đi làm an toàn ở tòa cao ốc đá quý Lea, mỗi ngày đưa đón hắn đi làm, anh không ở trong nước một khoảng thời gian, không được cho hắn ở căn hộ của hắn, đưa hắn về biệt tự của anh ở đi. Được rồi, tính tình hắn có điểm quật cường, cậu không nên chọc hắn.”

“Ah…”

Vì vậy, Trương lão đại buông xuống hộp đêm xa hoa trụy lạc, tiếp nhận một nhiệm vụ ngắn hạn mới — coi chừng “Đại tẩu”.

Nhiệm vụ này thực sự không được tốt lắm.

Vị này làm nhà thiết kế kiểu “Đại tẩu”, tuổi còn trẻ lại tuấn mỹ, tài hoa hơn người, khí chất cao quý, dung mạo khí chất tỉ lệ thuận của hắn cùng tính khí bướng bỉnh không được tự nhiên không cảm thấy được khiến cho người khác có điểm bất lực. Cũng bởi vì tính khí không đáng yêu này, mới khiến cho Sách ca ba lần bốn lượt chỉnh đến bệnh viện.

Nhưng là Sách ca dám chỉnh hắn, Trương Hằng bọn họ lại không dám a.

Chẳng những không dám chỉnh, còn phải phục vụ chu đáo, e sợ tâm can bảo bối của Sách ca phát giận.

Trương Hằng ngày đầu tiên nhậm chức, liền không vui.

“Thiết kế Đỗ, Sách ca đi công tác, từ hôm nay trở đi, tôi và các anh em phụ trách an toàn của cậu, mỗi ngày đưa đi đón về.”

“Đưa đón? Là áp giải a!?” Đỗ Vân Hiên giọng nói thờ ơ.

Trước mặt vị này như thế nào cũng là đại tẩu, ta nhẫn.

Trương lão đại thở một hơi thật dài, sờ mũi một cái.

“Đại tẩu, mởi lên xe.”

“Cậu gọi tôi là gì? Cậu lặp lại lần nữa.”

“Ách, thiết kế Đỗ, mời lên xe.”

Đỗ Vân Hiên tâm không cam tình không nguyện dưới sự giám thị của Trương Hằng ngồi vào ghế sau xe, “Cổ Sách đã đáp ứng, hắn sẽ không gây ảnh hưởng tới công tác của tôi. Đến Đá quý Lea, các cậu quay lại chỗ của các cậu, không cần gây cản trở cho tôi.”

Hắn X! Lão từ dù sao cũng là lão đại thanh danh hiển hách, cậu cho rằng tôi là mấy đứa oắt con đàn em à? Nếu như cậu không phải là người của Sách ca, lão từ liền… Ta nhẫn!

Lai xe đến cửa cao ốc đá quý Lea, Đỗ Vân Hiên tiến vào thang máy, còn Trương Hằng thì dẫn đám đàn em ở đại sảnh tầng một trong phòng VIP ngồi uống rượu hút thuốc. Cổ Sách vì tùy lúc có thể nhìn thấy vị kia nhà hắn mà không tiếc tiền trang bị đầy đủ thiết bị máy theo dõi trong cao ốc đá quý Lea, Trương Hằng ngồi ở phòng VIP vẫn có thể thông qua màn ảnh kiểm tra Đỗ Vân Hiên đi đến đâu.

Cố Sách nói qua, cho phép Đỗ Vân Hiên hoạt động tự do trong cao ốc đá quý Lea.

Sách ca đúng là sủng ái người này.

Trương Hằng vì một bên Sách ca tìm được hạnh phúc mà hài lòng thay Sách ca, bên kia lại đối với vị “Đại tẩu” dưới đáy lòng không nói ra được mơ hồ mâu thuẫn.

Lúc này Đỗ Vân Hiên đang trong phòng thiết kế đá quý Lea thiết kế sơ đồ phác thảo. Trương Hằng nhìn gò má vị “Đại tẩu” trên màn hình, yên lặng cân nhắc, mình làm gì mà vừa nhìn thấy Đỗ Vân Hiên liền khó chịu.

Không phải bởi vì tính khí quật cường không ưỡn ẹo, vẻ mặt lãnh ngạo khiến người ngoài tránh xa.

Đại khái là vì Hồng Lê Minh đi.

Nếu như Đỗ Vân Hiên không tồn tại, Hồng Lê Minh cũng không bởi vì tiếp xúc cùng Đỗ Vân Hiên chọc cho Cổ Sách tức giận. Như vậy, phần văn kiện khiến Hồng Lê Minh thân bại danh liệt kia, e rằng đến nay đều sẽ khóa trong tủ sắt bảo hiểm!?

Như vậy, e rằng trong phòng bếp ở căn hộ của mình còn có thể nghe tiếng đun nấu, trong không khí còn có thể phiêu đãng mùi thơm của thức ăn. Ngủ trong chăn cũng sẽ có thể đụng tới cánh tay ấm áp kia.

“Hằng ca.” Đàn em bên cạnh bỗng nhiên thò đầu qua.

“Chuyện gì?” Trương Hằng lấy lại tinh thần.

“Đại tẩu không thấy đâu.” Tiểu đệ dùng tay chỉ màn hình.

Trương Hằng đứng dậy nhìn màn hình, quả nhiên, trong phòng thiết kế không thấy bóng dáng người kia.

“Có thể là ra ngoài uống nước.” Trương Hằng gõ trên mặt bàn vài cái, mở ra các máy theo dõi trong cao ốc, ban đầu còn không quá để ý, nhưng từng cái nhìn sang, cư nhiên màn ảnh nào cũng không thấy bóng dáng Đỗ Vân Hiên.

Trương Hằng mồ hôi lạnh cũng chảy xuống.

Nếu như làm mất Đại tẩu rồi, còn mặt mũi đi gặp sách ca sao?

“Hắn rời đi còn chưa lâu đâu!”

“Không có khả năng, mỗi cửa đều có người canh gác. Nhất định hắn vẫn ở trong cao ốc.”

Trương Hằng bỗng nhiên bật dậy, “Còn không mau đi tìm? Toàn bộ điều động, mỗi tầng mỗi căn phòng đều lục soát, nhất định phải tìm thấy hắn!”

Mọi người lao ra khỏi phòng.

Tòa cao ốc đá quý Lea tiến hành rầm rộ tìm kiếm, tuy không phải sản nghiệp của Cố Sách, nhưng khí tức hắc đạo của Trương Hằng cùng đám đàn em đi đến đâu đều không có ai dám ngăn cản.

Leo lên leo xuống sấp sỉ hai giờ, Trương Hằng đều cảm thấy tuyệt vọng, quyết định lấy điện thoại ra báo cáo cho Sách ca.

Mọi việc đều nghĩ xong, chỉ có thể nói câu – xin lỗi Sách ca, em làm mất đại tẩu, e tự sát tạ tội.

Không nghĩ tới vừa mới ấn một phát, đàn em đã hồng hộc chạy tới, “Hằng ca! Tìm được! ở phòng cứu thương của cao ốc đá quý Lea!”

———————-&&&————-

Phanh! Trương Hằng đá văng cửa phòng cứu thương, dẫn một đám đàn em vọt vào.

Thấy bác sĩ bị hù dọa cùng với Đỗ Vân Hiên không bị thương, mọi người mới thở nhẹ một hơi.

“Trương Hằng! Cậu làm trò gì?” Đỗ Vân Hiên gầm lên.

Ngươi con mẹ nó! Ngươi làm gì mới đúng! Muốn mệt chết lão tử à?

Trương Hằng đáy lòng gào to, có thể đối mặt với “Đại tẩu” được Sách ca sủng ái nhất, Tam tự kinh đến bên mép rồi lại biến thành bọt nước bay đi.

“Thiết kế Đỗ, cuối cùng cũng tìm được cậu.” Trương Hằng lau trán, “Hai tiếng vừa rồi cậu làm sao… Cậu đi đâu?”

Ngươi con mẹ nó làm thế nào có thể thoát khỏi ống kính máy theo dõi?

Mất tích hai giờ, trọn 120 phút đó! Lão tử bệnh tim đều bị ngươi tức chết!

Đỗ Vân Hiên nói một cách lạnh lùng, “Tôi vẫn luôn ở công ty. Cậu mang theo những người không đứng đắn xông vào đây để làm gì? Đây là chỗ tôi làm việc, không phải là hộp đêm của các cậu.”

Trương Hằng giận dữ nín thở, hảo ngôn ngữ hảo giải thích, “Tôi biết, đây là chỗ làm việc của thiết kế Đỗ. Đây không phải là… Bất đắc dĩ thôi…”

“Cái gì là bất đắc dĩ? Hành vi xông vào của cậu chính là trái với pháp luật! Nơi này là công ty tôi, tôi đi đâu không cần xin chỉ thị của cậu. Cậu là ai, có quyền tham dự vào hành tung của tôi? Đừng tưởng trên thế giới này nắm đấm là lớn nhất, có thể làm chúa tể của tất cả, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt! Tự gây nghiệt, không thể sống!”

Trương Hằng còn chưa phát nổ, Đỗ Vân Hiên cư nhiên bạo trước.

Trương Hằng trừng mắt ngốc nhìn.

Lão tử đường đường là lão đại hắc bang lại đi làm bảo tiêu cho cậu, đủ nể mặt cậu rồi, cậu còn phát hỏa cái nỗi gì? Ngay trước mặt đám đàn em, mắng Hằng ca thành chó, cậu cho cậu là ai, tên hỗn đản này, cậu còn tưởng cậu là em của tôi?”

Trương Hằng tức giận xông lên não, đột nhiên bước tới, túm cổ áo Đỗ Vân Hiên.

“Cậu muốn làm gì?” Đỗ Vân Hiên tức giận quát hỏi.

“Đủ rồi, đại gia bên tạm lạng đằng nửa cân. Cậu mất tích, người xui xẻo là tôi, Sách ca biết cậu trốn đi, cậu cũng không có quả ngon để ăn!”Trương Hằng nhìn chằm chằm Đỗ Vân Hiên hạ giọng, khẩu khí tràn ngập uy hiếp, “Em trai ta chính là bác sỹ bệnh viện Bắc Sơn, tùy thời đại gia cậu đại xá quang lâm, đội hình cao thấp đầy đủ hầu hạ.”

Nhắc tới phòng bệnh tối tăm không có ánh mặt trời của bệnh viện Bắc Sơn, Đỗ Vân Hiên vừa hận vừa sợ.

Cổ Sách tàn bạo bất nhân, Trương Hằng cùng Trương Bình cấu kết với nhau làm việc xấu, nối giáo cho giặc.

Trên đời này phần tử xấu thực sự nhiều lắm!
Bình Luận (0)
Comment