Cuồng Bạo Đi! Nữ Hán Tử

Chương 2.2

Thật ra ta thích giả thiết đầu tiên hơn, cứ để ta trở thành một ả khốn bị mọi người lãng quên, để đại phu nhân giữ lấy tên đàn ông cặn bã đó đi. Ta chỉ muốn rời khỏi gia đình giàu có này, đi đến một nơi nào đó chọc cười tấu hài xin ăn miễn phí, thu một ít phí để sống qua ngày.

Bọn ta đi ngang qua hành lang có cổng vòm, cuối cùng đã tới một đình viện, từ xa ta đã thoáng nhìn thấy một ngôi đình nghỉ mát bằng đá trắng ở bên cạnh một hòn non bộ, bên trong đình có treo một chiếc rèm màu xanh lá, thấp thoáng có một cô gái đang ngồi ở trong đó, sau lưng là mấy thị nữ mặc trang phục người hầu buông hai tay đứng thẳng. Nàng ấy dựa vào những phiến đá trên hành lang, ôm chiếc gối có hoa văn hai màu xanh đỏ trong lòng, nửa mê nửa tỉnh cúi đầu tựa trên gối. Địa vị của Thôi ma ma không cao, nên quản gia tiếp tục dẫn ta đi về phía trước, một cô thị nữ vén rèm lên, ta mới thấy rõ cô gái ngồi bên trong.

Nàng ấy ngủ mê man đến nỗi đầu sắp gục xuống, cằm tựa vào chiếc gối mềm. Ta vốn nghĩ chắc chắn sẽ gặp phải một người kiêu ngạo lạnh lùng với đôi môi đỏ mọng, thêm vài phần giễu cợt châm chọc và khinh thường. Nhưng ta thực sự không ngờ sẽ gặp được một cô gái giống Liễu Thất đến mấy phần, đang mơ màng ngủ thậm chí còn thoáng nét ngây thơ. Ơ... Này này này, ta đã nghĩ kỹ lời thoại từ sớm nhưng lúc này chẳng nói được câu nào.

"Cô nương à, ta là cóc tinh từ trên núi xuống, phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mới có thể tu thành chính quả, ngươi hãy cho ta xuất phủ nhé" - bầu không khí này rõ ràng không thích hợp để nói câu này.

"Tỷ tỷ! Liễu Thất muội đây biết sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa. Tỷ tỷ thấy đó, giờ đây dung mạo của muội cũng đã bị hủy, hãy thả muội ra khỏi phủ đi!" Đây rõ ràng là đang giả vờ.

"Uầy, tiểu nương tử xinh đẹp này, chẳng hỏi ông đây là ai mà lại dám nhốt ta vào trong nơi đại viện vừa sâu vừa cao này, còn không thả ta ra!" Đây rõ ràng là tiết tấu của việc sắp bị đánh hội đồng mất rồi.

Quản gia để ta ở đó rồi rời đi, người thị nữ phía sau đại phu nhân vẻ mặt độc ác, tỏ vẻ muốn nôn trước khuôn mặt bị tạt axit sulfuric đậm đặc của ta, chỉ thiếu điều muốn chọt ngón giữa vào lỗ mũi ta, nhưng cô ta vẫn cố gắng nhẫn nhịn, đứng đàng hoàng tại chỗ cũ. Ta vốn không muốn quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người khác, chỉ đành ngồi xổm bên chiếc bàn bằng đá trắng ngẩng đầu nhìn dung mạo đại phu nhân. Dung mạo của nàng ấy trông rất giống với Liễu Thất, nhưng chỉ lớn hơn vài tuổi, mặt mũi kém xinh đẹp hơn nhưng có phần điềm tĩnh hơn. Nàng mặc chiếc áo khoác hai lớp màu lá thu (11) phối với một chiếc váy màu đàn hương, vừa sáng sủa lại thoải mái dễ chịu, thoạt nhìn liền khiến người khác cảm thấy ấm áp.

Ta vẫn đang nhìn, nàng ấy chợt vén búi tóc theo kiểu phụ nữ đã có chồng, giật mình tỉnh giấc, hai mắt vừa mở đã thấy ta đang ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn nàng.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng, tuy mặc trang phục của phu nhân, nhưng vẫn trong trẻo như thiếu nữ.

"Liễu Thất, muội!" Nàng ấy bị dọa giật mình, nhưng đã lập tức bình tĩnh trở lại, ôm lấy gối mềm nhìn rõ động tác của ta, cau mày với ta: "Muội đến cũng nhanh đấy."

Ta ngoác miệng cười, ta không biết xưng hô tên tuổi với nàng ấy như thế nào, cũng không biết nên nói tiếp cái gì. Nàng ấy cười khẩy với ta, vẻ mặt thờ ơ thiếu kiên nhẫn: "Muội giả bộ nhanh lắm đấy, hai ngày trước tướng quân còn chưa thẩm vấn muội trông thấy gì ở cửa Đông mà muội đã vội vàng giả điên rồi."

"Ta tên là Bộ Từ, vị phu nhân xinh đẹp này cứ gọi ta là A Từ." Ta cười ngây ngô nói, nhưng trong lòng lặng lẽ ghi lại chuyện ở cửa Đông.

"Hừ, quả thật đã có chuyện gì đó đã xảy ra bên trong phủ trạch, đến cả người không biết tiến thoái như muội cũng biết giả điên, e là không phải chuyện nhỏ." Đại phu nhân nâng chén trà sứ men xanh, nhấp một ngụm trà đầy tinh tế. Ngôn ngữ hay thói quen đều rất có phong thái của những cô gái trong gia tộc lớn. "Nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ cũng bỏ đi, ta sẽ không điều tra kỹ càng nữa, lòng muội cũng đã tan nát cả rồi. Tuy muội có thể oán hận, nhưng giữ được mạng sống cũng xem như tốt rồi, tuy bây giờ gả cho nhị gia điên dại, nhưng dù sao vẫn tốt hơn việc để cho nhà mẹ biết được những gì muội làm, họ sẽ đánh muội chết tươi."

Ta cười ngây ngô không nói gì.

"May mà tướng quân đã giao phó chuyện đó cho tỷ điều tra, tỷ sẽ thoái thác thành việc muội bắt gặp người hầu yêu đương vụng trộm. Liễu Thất, tỷ chỉ mong rằng dù sống chết thế nào chúng ta cũng sẽ không gặp lại nữa, muội cứ yên ổn ở trong viện đi." Nàng ấy nhẹ nhàng thổi bọt trà, ta nhìn thoáng vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của đại phu nhân đang nhìn về phía ta, ta không biết những lời này thật giả thế nào, nhưng có vẻ như nàng ấy đang muốn thăm dò xem ta thật sự bị điên hay đang giả điên.

Dù sao nơi này cũng là một ngôi phủ tướng quân, ta còn chưa biết mức độ nông sâu thế nào, nếu giả điên thì chuồn đi càng dễ hơn. Nghĩ như vậy, ta bèn đứng thẳng dậy, tùy tiện vén áo ngồi trên băng ghế đá, tiện tay cầm lấy bánh ngọt trên bàn nhét vào trong miệng, khiến thị nữ đứng sau lưng kinh hãi, trợn mắt giận dữ mắng mỏ: "Liễu Thất! Ngươi làm gì đó!" Dù thân là nhị phu nhân, nhưng nha đầu này cũng dám hò hét với ta, đúng là chẳng có tí địa vị nào.

Miệng ta ăn đầy bã, bắt chéo hai chân, vừa nói từng chữ không rõ ràng vừa phun một ít vụn bánh ngọt ra ngoài, đang nói chuyện vẫn nhét bánh ngọt vào trong lòng. Vẻ mặt của đại phu nhân hoàn toàn kinh ngạc, như thể Liễu Thất chắc chắn sẽ không có điệu bộ thường ngày như thế: "Liễu Thất muội —— trừ khi là thật... Mau gọi đại phu trong nội viện đến đây, nhanh lên!"

Chưa đầy nửa khắc (12) sau, một người phụ nữ trung niên đã đến bên cạnh ta, ta thực sự không ngờ phụ nữ ở đây cũng có thể học y, cộng thêm quần áo và trang sức của mấy người thị nữ của phu nhân cũng không có vẻ bảo thủ lắm, nên cũng có thể đoán sơ được phong tục dân gian ở đây không hề bảo thủ, thậm chí phụ nữ ở đây cũng khá có địa vị. Nữ đại phu kia cau mày: "Phu nhân, nàng ấy bị trúng độc công tâm nên thần trí đã không còn tỉnh táo nữa. Nếu nhị gia vì chịu kích thích nên mới trở thành như vậy, thì vị này là do thuốc từ bên ngoài gây nên —— mà độc dược còn lưu lại trong cơ thể chính là độc mà ngài bảo ta đưa cho nhị phu nhân lần trước.”

Đại phu nhân giật mình, nhoẻn miệng mỉm cười, những lời phát ra từ miệng nàng ta chính xác là đang nói với ta: "Rõ ràng là muội bất nghĩa trước với tỷ, tỷ vốn cho rằng loại người phí hết tâm tư để trèo lên trên như muội, dù sao cũng không muốn chết trong cô độc, không ngờ muội lại thật sự nguyện ý uống thuốc độc tự sát."

Nàng ấy nâng chung trà lên, rủ mắt: "Mẫu thân cũng đã không còn, vốn muốn ta chăm sóc tốt cho muội, nhưng không ngờ khi còn bé muội lại ít đọc sách, tầm nhìn cũng hạn hẹp nên phải rơi vào kết cục như bây giờ. May mà muội không chết, nếu không tỷ cũng không biết phải ăn nói với linh hồn của mẫu thân như thế nào nữa." Đại phu nhân thở dài: "Nhị gia cũng là một kẻ điên, muội cũng ngây ngây dại dại, những ngày này e là sẽ không dễ thở, tướng quân chán ghét nhị gia, tỷ cũng vô cùng hận muội, trong phủ chỉ sợ không có ai sẽ giúp đỡ muội, hai người các ngươi cứ sống tạm được ngày nào hay ngày ấy đi."

Nàng ấy dứt lời phất phất tay. Mấy lời này khiến ta phải nhìn nàng ta với cặp mắt khác xưa, trong lời nói mảy may không che giấu nỗi hận đối với ta, nhưng cũng không vì vậy mà quên trách nhiệm làm tỷ tỷ. Ta không biết ban đầu tính tình Liễu Thất như thế nào, nhưng bây giờ xem ra, rất có thể đúng là Liễu Thất đã hãm hại tỷ tỷ ruột, vị đại phu nhân này không thể nhịn được nữa nên mới ra tay.

Một người thị nữ kéo ống tay áo của ta, có vẻ như nhận lệnh phải dẫn ta rời đi. Đại phu nhân lạnh lùng không liếc ta lấy một cái, tính cách nàng ấy quả là chân thật, ta cười khúc khích lui ra theo người thị nữ kia. Khi đi ngang qua hành lang có cổng vòm, thị nữ kia cũng không quay đầu lại nhìn ta, ta ngẩng đầu quan sát tường rào của đình viện, trông thấy cả ngói xanh, ta theo thị nữ đi vào, con đường nhỏ phía sau hòn non bộ trùng hợp lại có thể chặn tầm nhìn của người khác.

Ta đã sớm lau sạch vụn bánh bên mép, đột nhiên đưa tay đánh một phát vào gáy của người thị nữ kia, nhưng không ngờ người thị nữ kia bị đau hét toáng lên, đột nhiên quay đầu mắng ta: "Ngươi dám đánh ——"

Ta bất chợt đánh thêm một phát mạnh, dồn hết sức lực vào cổ tay, hai mắt thị nữ kia trợn ngược, ngã xuống bên cạnh hòn non bộ. Ta cẩn thận đỡ cô ta qua một bên, không để cô nha hoàn õng ẹo này phải té ngã, ta không chịu được khẽ xoa lòng bàn tay đang bị đau: "Mẹ nó, gáy cứng như vậy, hên là bà đây đánh đúng chỗ ——"

Quay đầu nhìn lại lần nữa, phần gáy của cô gái kia đã sưng phồng lên... Đây ắt hẳn không phải là bởi vì thủ pháp sắc bén của ta, mà là vì em gái này đã quá đau đớn nên mới ngất đi!

Ta cũng không để ý tới nàng ta nữa, hai tay vịn vào tường, đạp một chân lên bức tường, hạ thấp người bò lên trên thành tường, bò về phía đình nghỉ mát cùng ở với đại phu nhân lúc nãy.

Chú thích:

(1) Bát Hầu Vương: tên gọi khác của Tôn Ngộ Không.

(2) Lão Can Ma: một thương hiệu gia vị nổi tiếng ở Trung Quốc.

(3) Quách Tĩnh: nhân vật chính trong tiểu thuyết Anh hùng xạ điêu của Kim Dung.

(4) Tây Môn Xuy Tuyết: nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Cổ Long.

(5) Đông Phương Bất Bại: một nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung. 

(6) tư thế hoa lan:

(7) trạch đấu: người trong đại gia đình đấu trí, tranh giành địa vị quyền lợi.

(8) ý chỉ những thê thiếp khác muốn leo lên vị trí vợ cả

(9) tác phẩm nữ cường: tác phẩm có nhân vật nữ chính mạnh mẽ.

(10) tác phẩm nghịch tập: tác phẩm có tình tiết báo thù, phản công.

(11) màu sắc mùa thu: thuật ngữ chỉ màu sắc truyền thống của Trung Quốc, xuất phát từ tác phẩm Hồng lâu mộng.

(12) một khắc = 15 phút
Bình Luận (0)
Comment