116: Trung Thành
Edit: Quân LyDạ Mộc vừa động đã bị Mặc Lâm Uyên ôm chặt,"Ôm chắc nhé, phía trước có vách núi!"Sau khi Dạ Mộc nghe xong vội vàng ôm chặt Mặc Lâm Uyên, ngay sau đó, bọn họ lao ra rừng cây, ngựa hí dài một tiếng đột nhiên nhảy về phía trước! Sau đó nhảy qua được vực sâu gần 3 mét!Ngựa bọn họ cưỡi đều là bảo mã, hơn nữa kỹ thuật cưỡi ngựa của mỗi người rất lợi hại cho nên nhảy qua cũng không tốn nhiều sức, nhưng bọn hắn vừa nhảy qua thì phía sau liền xuất hiện không ít hắc y nhân bị vực sâu cản trở đường đi, chỉ có thể nhìn bọn họ thúc ngựa rời đi.Dạ Mộc nhìn đám người không cam lòng bị ném ở phía sau đó, hơi hơi mỉm cười,"Trò chơi này vẫn phải tiếp tục sao?""Đương nhiên!"Mặc Lâm Uyên giương cung bắn tên, người phía sau hắn cũng đều bắt đầu công kích, tiếng kêu thảm thiết, tiếng chém giết làm người nhiệt huyết sôi trào! Dạ Mộc nghiêng đầu nhìn Mặc Lâm Uyên bình tĩnh chỉ huy, bất tri bất giác, hắn đã biến thành một đế vương được nhiều người tin tưởng, khí phách hăng hái, bày mưu lập kế, thật giống như thiên cổ nhất đế trong sách miêu tả.
Bất luận lúc nào chỗ nào cũng đều rất có phong thái!Sau nửa canh giờ, chờ tới lúc bọn họ ra khỏi rừng đã là đêm khuya.Mặc Lâm Uyên vung tay lên, pháo hoa được bắn lên không trung! Đây là tín hiệu đêm săn kết thúc, thấy pháo hoa này là những người vào trong rừng có thể quay về.Nhưng vì an toàn, Mặc Lâm Uyên mang Dạ Mộc tìm một cái hồ rửa sạch y phục, sau đó mới chậm rãi trở về.
Lúc bọn họ trở về mới thấy bốn mươi mấy quan viên trong khi có hơn 300 quan viên đi săn.Hơn bốn mươi quan viên sắc mặt tái nhợt, cũng không biết ở trong rừng đã trải qua cái gì mà trông như chim sợ cành cong đứng túm tụm lại bị cấm quân vây quanh.Mặc Lâm Uyên cầm tay Dạ Mộc ngồi xuống chủ tọa, sau đó để bọn họ cũng ngồi, nhưng một đám đều đứng, hai chân run lên không bước nổi.Không ít người trên y phục đều dính máu tươi, lại còn toàn là quan văn, chỉ sợ cả đời cũng chưa từng trải qua trường hợp này.
Hiện giờ trừ bỏ bọn họ, lâu như vậy rồi cũng không thấy những người khác trở về, thoáng tưởng tượng, càng nghĩ càng thấy ớn lạnh! Những người đó không lẽ đã chết hết chứ?!"Sao lại không chịu ngồi?"Mặc Lâm Uyên mang kim quan*, dung nhan tuấn mỹ được cây đuốc chiếu sáng, khi sáng khi tối.(*): vật dùng cài tóc của nam nhân thời xưa.Hắn nói xong một lúc sau mới có người run run rẩy rẩy quỳ xuống, nhất thời các quan viên đồng loạt quỳ!Thiếu niên cao cao tại thượng trên chủ tọa biểu tình cười như không cười,"Đây là làm sao vậy? Không phải lúc trước trẫm đã nói sao?"Hắn ngón tay gõ gõ chỗ để tay trên ghế,"Đêm nay không có quân thần.
Cho nên các ngươi cần gì phải hành đại lễ?"Đám người quỳ phía dưới lặng ngắt như tờ, cả người run rẩy, trường thương trong tay cấm quân đứng hai bên phát ra hàn quang.
Ban đêm đầu thu trong rừng không ngừng có hàn ý bay tới.Lúc này, lại có một đám người trở lại, một nhóm này có tám chín mười người, đều là người trung thành với Mặc Lâm Uyên, bọn họ được cấm quân vây quanh trở về, tuy rằng sắc mặt khó coi nhưng không ai bị thương.Bọn họ trở về thấy nhiều người quỳ như vậy cũng không dám nói chuyện, dưới ánh mắt của Mặc Lâm Uyên im ắng về chỗ ngồi.Nhìn thấy bọn họ, đám người đang quỳ làm sao không hiểu? Hóa ra Mặc Lâm Uyên đã sớm làm tốt kế hoạch huyết tẩy triều đình, những người bình an không có việc gì chính là cảnh cáo!Mặc Lâm Uyên muốn nói cho bọn họ, thuận theo hắn sẽ bình yên vô sự, không thuận theo thì cửu tử nhất sinh, đây là chênh lệch![Truyện được đăng song song trên Wattpad junli0522 và .com Quân Ly]Nghĩ đến đây, hơn bốn mươi quan viên quỳ trên mặt đất đột nhiên có người khóc!Hắn nhìn qua đã hơn 50 tuổi, vừa khóc thật sự khiến người nghe thương cảm!Hắn vừa quỳ vừa bò lên trước vài bước, sau đó dập đầu bái Mặc Lâm Uyên!"Bệ hạ, bệ hạ! Thần không dám, thần không dám nữa!!"Cho tới nay, sở dĩ có nhiều thần tử dám quang minh chính đại theo thế gia như vậy là bởi vì họ tưởng hoàng đế không dám ra tay với thế gia.
Thế gia tồn tại nhiều năm, tiên hoàng cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua, bọn họ tự nhiên không tin Mặc Lâm Uyên có bản lĩnh có thể diệt trừ bọn họ.Cho nên vì ích lợi, bọn họ vẫn luôn nghe theo thế gia chứ không theo hoàng đế.Nhưng hôm nay, Mặc Lâm Uyên không chỉ động thế gia, hơn nữa vừa động chính là động toàn bộ bàn cờ! Tam đại thế gia đến một người cũng chưa trở về đã nói lên phần nào vấn đề, mà bọn họ hay binh sĩ đều là vật bị hy sinh mà thôi!"Không dám?"Mặc Lâm Uyên cười,"Không dám cái gì? Ý của các ngươi trẫm không rõ lắm."Có chim đầu đàn kế tiếp người xin tha càng nhiều, bọn họ không ngừng dập đầu, kích động bộc lộ ra ngoài!"Bệ hạ, tha cho chúng thần đi! Chúng thần không muốn chết, ngày sau nhất định nghe lời, có chết cũng không từ!"Trong tay những người này đều giữ không ít thực quyền, được thế gia tín nhiệm, trong tay còn có nhược điểm của thế gia!Mấy trung thần thấy cả đám dập đầu nguyện trung thành có chút không đành lòng, nhưng lúc này bọn họ cũng không dám cầu tình, ngồi nơm nớp lo sợ."Ồ......!có chết cũng không từ?"Mặc Lâm Uyên sâu kín nhìn bọn họ,"Mỗi người các ngươi đều nghĩ như vậy sao? Nguyện trung thành với ta, chứng minh thế nào đây?"Bọn họ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng có một quan viên lễ bái, cúi đầu nói."Chúng ta nguyện ý vì bệ hạ làm bất cứ chuyện gì!""Bất cứ chuyện gì, các ngươi chắc chắn?"Mặc Lâm Uyên vừa lòng, nhướng mày cười,"Tốt nhất các ngươi nên nhớ kỹ lời đã nói."Những người đó cả kinh, Mặc Lâm Uyên nhẹ giọng cười.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống tay ghế, không có ý tốt nói,"Bởi vì rất nhanh các ngươi có thể thực hiện lời hứa."Những người này còn không hiểu ý hắn, nhưng không sao rất nhanh thôi bọn họ sẽ hiểu.Lúc này Văn Phong đi lên ở bên tai Mặc Lâm Uyên thì thầm vài câu, hắn nói nhóm thứ ba sắp trở lại.Mặc Lâm Uyên nhẹ nhàng cười.Những việc trước mắt này thật ra Mặc Lâm Uyên đã lập kế hoạch từ lâu, một năm trước đã để rất nhiều cấm quân ẩn núp ở đây, không kinh động bất kì kẻ nào.Sau đó pháo hoa đêm nay chính là tín hiệu, có cấm quân ngăn đón, người nào về trước, người nào không về, Mặc Lâm Uyên toàn quyền nắm giữ.Rốt cuộc nếu để người thế gia về trước, mấy tên quan viên kia sẽ có chỗ dựa dẫm, không dễ dàng quy thuận.
Nhưng nếu để thế gia về cuối cùng, những thần tử chịu kinh hách thần sẽ cho rằng thế gia đều đã chết, tự nhiên cam tâm tình nguyện quy thuận, không dám lỗ mãng.Nhưng sao có thể? Mặc Lâm Uyên cũng hy vọng có thể tiêu diệt tam đại thế gia, nhưng bởi vì không có khả năng nên hắn mới lựa chọn hợp tác với Văn gia mới có thể dùng thủ thuật che mắt, nhân cơ hội thu phục một đám quan lại trước..
Hắn xua xua tay, rất nhanh có một người nam nhân bị kéo lên, mọi người khiếp sợ phát hiện người này là Chu Dũng đã chết của Chu gia!
Lúc này, tay hắn bị trói sau lưng quỳ gối dưới đất, tầm mắt mọi người làm hắn thấp thỏm lo âu, đặc biệt là hơn bốn mươi quan viên quỳ sau hắn.
Mặc Lâm Uyên cười nói,
"Thấy chưa? Cơ hội chứng minh lòng trung thành của các ngươi tới rồi."
Mặc Lâm Uyên vung tay lên liền có người bưng đủ loại rượu độc tới.
"Nghe nói Chu Dũng lúc còn sống thích nhất uống rượu, nếu không có rượu ngon hầu hạ, người hầu hạ liền gặp tai ương. Nhưng hiện tại hắn đã chết, trẫm sợ sau khi hắn chết không còn cơ hội uống rượu ngon nữa cho nên chuẩn bị rất nhiều rượu ngon cho hắn. Mà các ngươi đều là bằng hữu của hắn, bây giờ mỗi người lên kính hắn một ly cũng coi như giúp hắn trên đường đến hoàng tuyền không cô đơn."
Ý của hắn trong lời nói rất rõ ràng, rượu này đều có độc, bởi vì Chu Dũng uống xong liền phải lên đường đến hoàng tuyền.
Những thần tử nói muốn trung thành với hoàng đế đều sợ ngây người! Tuy rằng Chu Dũng ngày thường kiêu ngạo, bọn họ đều ăn qua mệt, nhưng nếu Chu gia chủ đã chết, Chu Dũng này là người thừa kế duy nhất! Nếu bọn họ giết Chu Dũng thì chẳng khác nào cùng thế gia kết thù, hoàn toàn theo phe hoàng đế!
"Thế nào? Các ngươi đều không muốn tiễn hắn sao? Trong đám các ngươi có mấy người có quan hệ rất tốt với Chu Dũng, lúc này, cũng không muốn tiễn sao?"
Chu Dũng vừa nghe, mặt mũi trắng bệch, tay bị trói tay sau lưng, trong miệng cũng bị nhét vải, nhưng lúc này hắn không quên hung ác trừng những người đó! Nếu bọn họ dám giết hắn, tuyệt đối sẽ không được chết tử tế!
Thấy ánh mắt cảnh cáo của Chu Dũng, hơn bốn mươi quan viên nhất thời đều do dự, ngày thường hình tượng hung hãn của Chu Dũng đã khắc sâu trong tâm họ, thế nên hiện tại hắn bị trói bọn họ nhìn cũng vẫn thấy sợ.
Mặc Lâm Uyên và Dạ Mộc lẳng lặng nhìn một màn này, nàng rất muốn biết những người này sẽ lựa chọn thế nào. Lựa chọn gi3t chết Chu Dũng biểu đạt tâm ý hay là lựa chọn không động thủ.
Tóm lại, lúc này, không có một ai chịu lựa chọn.
Sau một lát, đột nhiên có người đứng dậy!
"Ta tới!"
Tầm mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, Mặc Lâm Uyên cũng nhớ rõ người này, tiểu quan lục phẩm, làm việc ở Sử bộ.
Người kia nhìn Mặc Lâm Uyên một cái, bước lên trước quỳ xuống!
"Bệ hạ, để thần làm! Chu Dũng từng khinh nhục thê tử thần, thần nguyện ý dùng rượu tiễn hắn đi hoàng tuyền!!"
Lý Hạo nói xong, thương xót cúi đầu, bởi vì Chu gia quyền thế che trời, cho nên Chu Dũng làm vậy với với thê tử hắn cũng chỉ có thể chịu đựng, hơn nữa phụ thân hắn là trung thần của Chu gia, cho dù hắn có ý gì phụ thân cũng không chấp nhận.
Cứ như vậy, thê tử treo cổ tự tử, hắn chỉ có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì!
Nhưng là hiện tại đã khác, mới vừa rồi phụ thân hắn chết trong rừng, hiện giờ Lý gia chỉ còn hắn, trước mắt lại có một cơ hội như này nên hắn sẽ không từ bỏ!
Mặc Lâm Uyên lộ ra tươi cười,
"Được, ngươi kính rượu, trẫm xem thành ý của ngươi."
Lý Hạo gật đầu, đứng dậy bước đến trước mặt Chu Dũng, nhìn ánh mắt như muốn ăn người của Chu Dũng, hắn nâng lên một chén rượu.
"Người đang làm trời đang xem, kẻ giết người sẽ phải đền mạng, bất luận kẻ nào đi nữa!!"
Dứt lời, Văn Phong ra hiệu cho Lý Hạo đem ly rượu đổ vào bát ngọc xanh lục.
Lý Hạo đi xuống ngồi một bên.
Mặc Lâm Uyên vừa lòng gật gật đầu,
"Còn ai không?"
Thấy phía dưới lặng ngắt như tờ, Mặc Lâm Uyên đột nhiên cười,
"Xem ra các ngươi vẫn giống trước đây, thích khiêu chiến kiên nhẫn của trẫm."
Hắn nói làm sắc mặt những người đang quỳ tái nhợt.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!!]
Dạ Mộc biết cấm quân cản không được lâu, những người còn trong rừng rất nhanh sẽ trở lại, vào thời điểm giành giật từng giây này, nàng bỗng nhiên cười nói.
"Hoàng đế ca ca, ta đã đói bụng, để tốc chiến tốc thắng chi bằng chúng ta đổi cách chơi đi!"
"Ừm? Ngươi nói xem."
Dạ Mộc nói,
"Đem rượu ngon này phân cho mỗi người một ly, cho bọn hắn một khắc* suy nghĩ, bọn họ có thể lựa chọn đổ rượu vào bát ngọc xanh lục kia để kính Chu Dũng hoặc là tự mình uống hết. Sau một khắc nếu còn không ra quyết định thì để cho cấm quân giúp bọn hắn tự uống hết, được không?"
(*): một khắc = 15 phút.
Mặc Lâm Uyên tán dương nhìn nàng một cái,
"Chủ ý này không tồi."
Dứt lời, hắn vung tay lên, những ly rượu độc được đưa đến tận tay đám người kia. Có vài người tay run thiếu chút nữa làm đổ ly rượu, lúc này, Dạ Mộc có ý xấu bổ sung nói.
"Các ngươi phải cầm chắc, phía sau doanh địa là nơi ở của nữ quyến, nếu các ngươi cầm cũng không xong ta liền cho các nàng mỗi người một chén rượu, đến lúc đó ai uống ai không uống liền không cần tranh."
Dạ Mộc ngày thường đều không nói lời nào, nhưng vừa nói đã làm bọn họ run sợ! Quả nhiên là người được Mặc Lâm Uyên coi trọng, đây rõ ràng chính là ma nữ! Nàng chẳng lẽ không cảm thấy làm như vậy thực tàn nhẫn sao?
Kỳ thật ngay cả Mặc Lâm Uyên cũng thực khiếp sợ khi Dạ Mộc nói vậy, hắn biết rõ Dạ Mộc cũng không phải một người muốn giết chóc, nàng là vì hắn!
Bởi vì nàng hiểu rõ, lại chờ thêm sẽ có chuyện xấu, nếu người dư lại trong rừng trở về, những người này sẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn liền phải đối mặt với vô tận phiền toái. Cho nên nàng vì hắn cam nguyện vứt bỏ kiên trì, kiên định đứng bên người hắn, thứ duy nhất hắn có thể cảm giác được nàng đang bất an chỉ có tay nàng.
Mặc Lâm Uyên nhìn tay nàng gắt gao nắm chặt váy, run nhè nhẹ.
Hắn đột nhiên có chút phẫn nộ, cười lạnh nói,
"Một khắc quá nhiều, nửa khắc* sau các ngươi đều phải có quyết định, dù sao đêm săn tối nay đã chết rất nhiều người, chết thêm vài người cũng chẳng sao đúng không?!"
(*): nửa khắc = 7,5 phút.
Hắn mất kiên nhẫn nói làm tất cả mọi người căng thẳng, bọn họ cũng không dám lại do dự, một đám bưng chén rượu đi đến trước mặt Chu Dũng, mặc cho Chu Dũng trừng mắt thế nào thì từng ly rượu vẫn đổ vào bát ngọc xanh lục trước mặt hắn. Rất nhanh bát đã đầy, bát rượu tản ra hương rượu mê người còn có lục quang lóe sáng!
"Rất tốt."
Mặc Lâm Uyên trực tiếp hạ lệnh,
"Tử Hư, ngươi tự mình đưa hắn một đoạn đường đi!"
"Vâng, bệ hạ!"
Tử Hư đi đến trước mặt Chu Dũng, trực tiếp nhấc hắn từ mặt đất lên, hắn kéo miếng vải chặn miệng Chu Dũng ra, Chu Dũng liền giận hô,
"Các ngươi dám! Ta là người thừa kế Chu gia! Các ngươi dám?! Chờ xem, các ngươi đều sẽ chết! Cha ta sẽ không buông tha cho các ngươi! Các ngươi đều phải chết!!"
Những người đó đều đứng một bên không dám ngẩng đầu, mà Tử Hư cũng không chậm trễ, trực tiếp bẻ miệng Chu Dũng rót rượu vào!
Chu Dũng liều mạng giãy giụa, nhưng hắn đang bị trói, tránh thoát thế nào được? Cuối cũng, một chén rượu xuống bụng, cả người Chu Dũng run rẩy, bởi vì độc tính mạnh nên rất nhanh hắn đã chết, chết không nhắm mắt!
Mà hơn bốn mươi quan viên kia đều là hung thủ giết người!