Cưỡng Chế Hoan Sủng: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 75



Edit: Quân Ly
Mới vừa tỉnh không bao lâu liền nghe lời kích thích, Triệu Vân Cầm chỉ cảm thấy ngực khó thở, nghẹn đến mức sinh đau.

Nhưng này chỉ là bắt đầu, Mặc Lâm Uyên ngó đến chén thuốc đã lạnh một bên, cười nói.

"Nhìn trí nhớ Trẫm này, Hoàng Tổ Mẫu còn chưa uống thuốc? Nào, Trẫm giúp người."
Tâm phúc bên người Triệu Vân Cầm nghe vậy vội vàng đoạt chén lại,
"Bệ hạ, thuốc này đã lạnh, nô tỳ đi đổi một chén......"
Nàng còn chưa nói xong, khí lạnh trong mắt Mặc Lâm Uyên dần dần giảm xuống.

Hai ngón tay hắn cầm ven chén, cười nhìn nàng.

"Trẫm bảo ngươi nói chuyện sao? Dĩ hạ phạm thượng, ngươi là muốn chết sao?"

Mấy chữ nhẹ nhàng nhưng lại hình thành một cỗ hàn ý, từ đầu ngón tay nàng đột nhiên vọt lên!
Mặc Lâm Uyên nói xong, dùng lực đạo cưỡng bách đem chén từ trong tay đối phương đoạt lại, Triệu Vân Cầm thấy thế xin giúp đỡ nhìn về những người khác, nhưng những người đó sôi nổi cúi đầu, tiểu hoàng đế sát khí quá mạnh, bọn họ đều có loại cảm giác bị đình chỉ.

"Nào, Hoàng Tổ Mẫu uống thuốc đi."
Lúc này Triệu Vân Cầm đã không biết lấy thái độ gì đối mặt với Mặc Lâm Uyên, mấy tháng này, thiếu niên trước mắt đối nghịch cùng bà khắp nơi làm bà lại tức lại giận, hận không thể bóp chết hắn!
Mà khi bà xuống tay, dùng toàn lực mà Mặc Lâm Uyên cũng chưa chết, vốn dĩ bà đối với hắn còn có vài phần coi khinh, hiện tại cũng chỉ dư lại sợ hãi.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Triệu Vân Cầm hất tay đánh bay cái muỗng Mặc Lâm Uyên đưa qua, tức giận nói,
"Cho dù là ai gia động tay thì sao? Ngươi chẳng lẽ còn muốn tính sổ? Đừng quên! Trên tay ai gia còn cầm 50 vạn đại quâu! Mặc Quốc tam đại thế gia, ai không nghe hiệu lệnh ai gia? Chẳng qua chỉ chết một chút hộ vệ thôi, ngươi còn tưởng rằng có thể tính đến trên đầu ai gia sao?"
Bà ta một phen trách móc, tương đương với việc hoàn toàn xé mặt, mọi người đều hoảng sợ đi xem biểu tình Mặc Lâm Uyên, lại thấy hắn bình tĩnh nghe, mắt phượng nửa khép, khuôn mặt tinh xảo đến yêu nghiệt mang theo một chút ý cười.

"Nói xong?"
Hắn hơi hơi nhếch môi, bày ra bộ dáng phúc hậu và vô hại,
"Nói xong liền uống thuốc đi, 500 người kia xác thật không tính là cái gì, Trẫm đều đã quên mất."
Không tính là cái gì? Triệu Vân Cầm trong lòng càng thêm khó chịu! Chết 500 người nhưng đều là nội công đại sư hàng thật giá thật! Hơn nữa là tử sĩ! Bà nhiều năm tích lũy, toàn bộ hủy trong một sớm, Mặc Lâm Uyên thế nhưng còn nói không tính là cái gì?!
Sau đó liền nghe Mặc Lâm Uyên tiếp tục nói.

"Hoàng Tổ Mẫu hôn mê mấy ngày, chỉ sợ còn không biết nhỉ?"
Hắn bưng chén thuốc, thực thong dong nói,
"Tuy rằng đối với Hoàng Tổ Mẫu mà nói, chết một ít nội công đại sư không quan trọng gì, nhưng đối với Trẫm mà nói lại phế đi thật lớn sức lực mới triệu tập đủ hai trăm nội công đại sư.

Sau đó, tam đại thế gia lặng lẽ đi nhặt xác, trẫm đã cho người tập kích bọn họ, chắc là để lại mấy người sống đấy? Hiện tại, bọn họ nhất định đều cho rằng tất cả là kế hoạch của Hoàng Tổ Mẫu, trước tìm bọn họ mượn người giết Trẫm, sau đó lại giết sạch những tử sĩ mà họ cho mượn, làm suy yếu thực lực của bọn họ.

Hiện tại không chừng bọn họ hận người đến đỏ mắt."
Triệu Vân Cầm nửa ngày mới nghe hiểu Mặc Lâm Uyên nói, ý tứ chính là Mặc Lâm Uyên tìm người giả mạo bà ta, đúng vào thời điểm bà hôn mê tập kích tam đại gia tộc, tạo ra biểu hiện qua cầu rút ván?!

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]
Khó trách bà tỉnh lại hồi lâu, lại không có một thế gia truyền tin tức, hóa ra bọn họ đều cho rằng người bọn họ phái ra là bị bà giết? Rốt cuộc hai trăm nội công đại sư, cũng không phải là số lượng nhỏ, trừ bỏ bà chỉ sợ không ai có thể lấy ra.

Mặc Lâm Uyên làm như vậy, những lão cáo già nhất định hận chết bà! Rốt cuộc bọn họ là cho mượn toàn bộ tử sĩ!
"Ngươi......!"
Trong lòng Triệu Vân Cầm quýnh lên, trừng lớn mắt còn không kịp rít gào đã bị Mặc Lâm Uyên dùng chén thuốc chặn miệng, bà giãy giụa không chịu uống nhưng Mặc Lâm Uyên tuổi còn trẻ, sức lực thật lớn nắm cằm bà, bà muốn tránh thế nào cũng không được!
"Gấp cái gì? Chuyện gì có thể quan trọng hơn thân thể của người? Nào, ngoan ngoãn uống thuốc."
Hắn cười, chén thuốc trong tay lại rót phi thường nhanh, chất lỏng màu đen từ khóe miệng bà chảy ra, Triệu Vân Cầm bị sặc phát ra thanh âm nức nở!
"Thái Hoàng Thái Hậu!"
Mặc Lâm Uyên thình lình làm ra hành động đó làm mọi người hoảng sợ, vội vàng vây quanh lại, Mặc Lâm Uyên thuận thế lui về phía sau một bước, chỉ thấy Triệu Vân Cầm sắc mặt tái nhợt, một tay che cổ, một tay chỉ vào Mặc Lâm Uyên, đầu ngón tay hơi hơi phát run!
"Ngươi......!Nghiệp chướng! Ngươi đây là bất hiếu!"
"Bất hiếu?"
Mặc Lâm Uyên bưng chén không,
"Trẫm đã bãi triều hai ngày, người ngoài đều biết trẫm thân bị trọng thương , tới giường cũng không xuống được đều là do người ban tặng, sao có thể có cơ hội bất hiếu với người?"
Hắn nói, đập chén vào bên cạnh góc bàn, chén ngọc vỡ tan, hắn cầm một mảnh vỡ sắc bén nhìn Triệu Vân Cầm.

"Người nói, hiện tại bên người người không có vũ lực, nếu Trẫm tính toán ngay lúc này giết người, vậy người có bao nhiêu cơ hội đào tẩu?"
Hắn nói một câu làm cho tất cả mọi người đều an tĩnh, Triệu Vân Cầm cũng không ho nữa, môi đóng lại mở, thế nhưng một chữ đều nói không nên lời.

Một nửa cấm quân trong tay bà, một nửa trong tay Mặc Lâm Uyên, nếu chỉ là như vậy, bà hoàn toàn không cần sợ, nhưng hiện tại nội công đại sư bảo hộ bà không quá hai mươi người.

Mặc Lâm Uyên nếu có thể làm 500 người toàn bộ chết thảm, liền có năng lực có thể làm bà chết ở trong cung, bà hiện tại có thể là đối thủ của Mặc Lâm Uyên sao?
Kỳ thật Mặc Lâm Uyên thật sự rất muốn động thủ.

Chỉ tiếc, hắn căn cơ nông cạn, mới cầm quyền không lâu, nội công đại sư trên tay hắn chỉ có bốn mươi mấy người, còn đều bị hắn phái ra ngoài cùng binh lính bình thường giả mạo tử sĩ của Thái Hoàng Thái Hậu tùy ý giết người, khơi mào mâu thuẫn giữa Thái Hoàng Thái Hậu cùng thế gia.


Nếu người trong tay hắn lại nhiều một chút, hắn tuyệt đối sẽ động thủ! Chỉ tiếc, hiện tại xé mặt, cho dù Triệu Vân Cầm chết cũng là lưỡng bại câu thương, đến lúc đó, ngược lại là thế gia được lợi, mất nhiều hơn được.

Nhưng mặc kệ thực lực, trên mặt Mặc Lâm Uyên không hề có biểu hiện, vẫn bộ dáng nắm chắc thắng lợi.

"Nghĩ kỹ rồi sao? Hoàng Tổ Mẫu, người hẳn là rõ ý của Trẫm."
Triệu Vân Cầm cố gắng trấn định nói,
"Ngươi......!Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"
Hiện giờ đao ở trên đầu, tuy rằng không biết Mặc Lâm Uyên vì sao không động thủ, nhưng bà sáng suốt không kích thích hắn.

Mặc Lâm Uyên nghe vậy, tạm dừng một lát mới nói.

"Trẫm, muốn biết phụ hoàng ở đâu."
Hắn nói một câu làm sắc mặt Triệu Vân Cầm đại biến, trước kia Mặc Lâm Uyên chưa trở về, bà vẫn luôn lấy lý do hoàng đế bệnh nặng ở nơi khác tĩnh dưỡng, thay hoàng đế nhiếp chính.

Mấy năm nay, mọi người cơ hồ đều đã quên hoàng đế kia, chỉ nghĩ hắn đã chết, nhưng thật ra không phải.

Người kia bị Triệu Vân Cầm giấu đi, sở dĩ giữ lại mạng cho hắn chỉ là vì một bí mật, một bí mật cho dù hắn chết cũng không chịu nói.

______________________
Gần tết nên nhiều bài tập quá không có thời gian đăng chương mới được, sorry mọi người nay đăng bù nha(*>﹏.


Bình Luận (0)
Comment