Sở Đức Thắng nghe tiếng liền quay đầu lại.
Ánh mắt dừng lại hai giây ở trên người Cố Liên Phong, lại lên xuống một vòng, lại lần nữa trở về trên người Sở Hạo Dương, cúi đầu nhìn con trai: “Cánh cứng rồi? Tôi cho cậu đi sao? Cho cậu đi sao?”
Sở Hạo Dương cứng cổ không nói lời nào.
Cố Liên Phong như thế nào không biết tính tình cậu, từ nhỏ đến lớn cũng không biết đã gây chuyện với Sở Đức Thắng bao nhiêu lần, không lần nào là chịu thua.
Sở Hạo Dương không chịu thua, Sở Đức Thắng sẽ chịu thua sao?
Chăn màn “xoẹt” một cái bị xốc lên, Sở Hạo Dương trực tiếp bị xách ngực lôi xuống, lại khiến cho bịch truyền dịch rơi vãi đầy đất.
Cố Liên Phong liền vội vàng tiến lên một bước ngăn cản ông.
“Chú đừng giận, có chuyện gì nói là được rồi.”
Sở Đức Thắng gạt tay Cố Liên Phong ra: “Liên quan gì tới cậu, tránh xa một chút.”
“Hạo Dương vẫn còn bệnh, cậu ấy làm sai, chú muốn dạy dỗ cậu ấy, cũng không cần phải ngay lúc này đi?”
Sở Đức Thắng sắc mặt âm trầm: “Dạy dỗ nó? Tôi còn chưa gọi điện thoại cho lão Cố, xem ông ấy dạy con trai mình như thế nào.”
Cố Liên Phong lúc này như thế nào còn nghe không hiểu?
Theo đạo lý loại tình huống này, hắn không thích hợp mở miệng nói chuyện nhất, nhưng hiện tại không có người khác, Cố Liên Phong không cách nào trơ mắt nhìn Sở Hạo Dương một bệnh nhân lại bị Sở Đức Thắng động tay động chân.
Huống hồ, nếu như đã thành người của hắn, hắn phải che chở.
Cố Liên Phong khách khí lại không thiếu cứng rắn trực tiếp mời Sở Đức Thắng ra ngoài, trực tiếp đưa lên xe, sau đó hắn cũng ngồi lên, lại cùng lão gia tử “chạm gối hàn huyên” một hồi. (*促膝长谈 xúc tất trường đàm: Ngồi kề nhau tâm sự, chuyện trò thân mật.)
Sở Đức Thắng trong gia tôc cũng là nhân vật nói một không nói hai, chẳng qua là Cố Liên Phong tuy rằng vô cùng tôn trọng ông, thái độ thật sự kiên định, hơn nữa tất cả mọi chuyện đều lấy Sở Hạo Dương làm điểm xuất phát. Sở Đức Thắng tuy giận không kìm được, nhưng vẫn là thương con đến sốt ruột, huống hồ chuyện của Sở Hạo Dương ông đã sớm chuẩn bị tâm lý, hôm nay phát hiện người nọ là Cố Liên Phong kỳ thật ông cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng loại tâm tình này không nên biểu hiện ra ngoài, đành phải không đau không ngứa* nổi nóng một trận.
(*Nguyên văn 不痛不痒 bất thống bất dương: hông đến nơi đến chốn; hời hợt; không đi đến đâu; chẳng giải quyết được vấn đề; vô thưởng vô phạt; không đau không ngứa; làm như gãi ngứa.)
Một già một trẻ ở trên khí thế đã đạt đến mức ngang tài ngang sức một cách kỳ diệu.
Lúc hai người ngồi trên xe đàm phán, Cố Liên Phong tự thưởng cho mình lời khen, đã hoàn toàn lĩnh hội được phương pháp tinh túy để xử lý “mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu”.
Chẳng qua là chờ hắn bước xuống xe, nhìn theo đuôi xe Mercedes-Benz màu đen biến mất tại chỗ rẽ. Mới biết được Sở Hạo Dương nhập viện căn bản không phải uống rượu đánh lộn, mà là bị gia pháp hầu hạ.
Sở lão gia tử gân xương cường tráng, ra tay dĩ nhiên sẽ không lưu tình.
Tin đồn rơi vào trong tai, Sở Đức Thắng lập tức gọi điện cho Sở Hạo Dương trở về, kết quả Sở Hạo Dương đang uống rượu nói chuyện làm ăn với người ta, thiếu chút nữa quên mất chuyện này, liền trực tiếp lái xe từ chỗ tiếp rượu trở về. Còn chưa nói được hai câu, Sở Đức Thắng liền ra tay, gọn hàng linh hoạt đánh gãy chân Sở Hạo Dương.
Cố Liên Phong nghe đều cảm thấy đau.
Sở Hạo Dương học cấp ba đã thích đá bóng, lúc đại học là chủ lực của đội. Cố Liên Phong từ nhỏ đã không thích loại trò chơi một đám người chen chúc nhau khiến cho cả người toàn là mồ hôi loại này. Nhưng có khi tìm Sở Hạo Dương, cũng bị kéo ra sân đá mấy lần. Khí đó tuổi trẻ khí thịnh, xung quanh bãi đá là tiếng hò hét của mấy tiểu nữ sinh hoa si (*mê trai^^) cũng đủ để hắn vượt qua chướng ngại tâm lý khiết phích rồi.
Nào biết Sở Hạo Dương bởi vì đá bóng quá tốt, còn được tuyển trạch viên coi trọng, muốn cậu ký hợp đồng với câu lạc bộ. Sở Hạo Dương biết được thật đúng là động tâm.
Cố Liên Phong nghĩ tới đây, lắc đầu nở nụ cười, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay cứ như vậy không hút nổi nữa.
Tùy tiện dụi dụi xuống bệ cửa sổ. Xoay người lại.
Thương cân động cốt cần trăm ngày, dù cho Sở Hạo Dương thân thể có tốt, cũng không khỏi phải ở trong nhà dưỡng mấy tháng, kế hoạch “gặp gia trưởng” của hai người không thể không gác lại.
Nhưng Cố Liên Phong ngược lại là gặp Sở Đức Thắng mấy lần.
Bỏ qua tình tiết Sở Đức Thắng đơn phương dạy dỗ Sở Hạo Dương, bầu không khí giữa bọn họ vậy mà rất hài hòa.
“Ài, tôi nói, cậu thật sự xác định với Sở Hạo Dương rồi?”
Lý Hoài An kẹp điếu thuốc, híp mắt nhìn hắn: “Cậu nói nam so với nữ tốt hơn chỗ nào a, tớ như thế nào lại cảm giác không ra?”
Cả khuôn mặt của Cố Liên Phong ở dưới ánh đèn u ám lại nhìn không rõ lắm.
Chỉ nghe hắn cười nói: “Tớ cũng không biết, dù sao lúc trước tớ còn nghĩ đến kết hôn.”
“Cùng với ai? Sở Hạo Dương?” Lý Hoài An tự hỏi tự cười, chỉ nghe thấy Cố Liên Phong nghiêm túc phản bác: “Không phải, chính là bạn gái tớ quen lúc trước.”
“Ồ?”
“Về sau không phải là không thành sao, thời gian trước còn trả lại nhẫn cho tớ.”
Lý Hoài An không hỏi nữa: “Công việc gần đây của cậu thế nào, đều thuận lợi sao?”
“Cũng được a, vẫn là cái dạng đó thôi.”
Điện thoại của Cố Liên Phong bỗng nhiên vang lên, hắn nói hai câu, liền nói với Lý Hoài An mình phải về.
“Sở Hạo Dương? theo dõi cũng quá gắt đi.”
Cố Liên Phong liền nở nụ cười.
“Cậu ấy là nhàm chán, không phải bị gãy xương sao, hiện tại còn phải dưỡng.”
“Sở Hạo Dương cũng sẽ nhàm chán? Không phải cậu ấy biết nhất là cách tìm thú vui sao?”
Cố Liên Phong đi lấy xe, từ bãi lái xe ra. Không biết thế nào lại đột nhiên nghĩ đến những bức ảnh trong máy tính kia. Hắn cho người điều tra mình mấy năm qua, cùng Sở Hạo Dương mà nói cũng không sai biệt lắm, những nội dung trên ảnh chụp kia đều có thể đối chiếu ra. Thoạt nhìn hắn đã rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng chính vì vậy hắn mới cảm thấy được không đúng.
Sở Hạo Dương vậy mà một chút cũng không giấu giếm hắn?
Khóe miệng Cố Liên Phong cong lên, liền nở nụ cười.
Hắn trước khi lái xe về lại đi đường vòng mua đồ ăn khuya cho Sở Hạo Dương.
Cố Liên Phong biết rõ có qua có lại*. Hắn đối với đối tượng kết giao vốn là vô cùng săn sóc, trên giường Sở Hạo Dương lại khiến hắn rất thỏa mãn, dưới giường không khỏi càng thêm ôn nhu.
(*Nguyên văn 投桃报李 đầu đào báo lý: đồng nghĩa với có qua có lại mới toại lòng nhau)
Nhất là Cố Liên Phong hiện tại đã từ bỏ thảo luận về vấn đề tính hướng của mình.
Bởi vì tính hướng đã không còn là vấn đề quá lớn nữa rồi.
Hắn phát hiện mình có chút không thích hợp… ví dụ như cùng Sở Hạo Dương trên giường, lúc nào cũng không thể khống chế nổi bản thân, động một chút lại khiến cho người ta một thân sắc màu, từ cổ gặm đến bắp chân, nơi yếu ớt nhất cũng đều thấy máu. Nhất là đầu v*, nhiều lần xong việc Sở Hạo Dương cũng nhịn không được mắng hắn có phải còn chưa dứt sữa hay không.
Nhưng mà biết được suy nghĩ trong lòng cậu… dĩ nhiên là làm càng quá phận một chút.
Mẹ kiếp, này không phải SM thì là gì?
Cố Liên Phong lập tức bật đèn đỏ cho mình, chẳng qua loại chuyện này không cách nào dựa vào lý trí để khống chế, kết quả vết thương trên đùi Sở Hạo Dương dưỡng đến không sai biệt lắm, dấu vết trên người đã có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.
Cánh cổng của thế giới mới đã vô cùng chói lọi rực rỡ, Cố Liên Phong đau đầu mấy ngày, quyết định tàn nhẫn đóng lại cánh cổng này.
Cố Liên Phong trở về mở cửa, Sở Hạo Dương lại không ở phòng khách chờ hắn. Cố Liên Phong cầm theo đồ lên lầu, tìm được người trong phòng sách.
Gõ nhẹ hai cái lên cửa.
Sở Hạo Dương vốn đang cúi đầu loay hoay gì đó, nghe tiếng lập tức ngẩng đầu, cầm thứ đó đặt xuống bàn, qua đây kéo Cố Liên Phong hôn một cái, hừ nói: “Lý Hoài An lại kéo cậu đi uống rượu?”
Cố Liên Phong hất hất cằm, ra hiệu: “Mua cho cậu một ít bánh cuộn trái cây.”
Sở Hạo Dương đã sớm đói bụng, nghe vậy vô cùng cao hứng, vịn cầu thang đi xuống dưới.
Cố Liên Phong nhìn không nổi nữa, tay chỉ phòng sách: “Ngồi đi, tôi lấy lên cho cậu.”
Sở Hạo Dương liền ngoan ngoãn vòng về.
Đồ chơi lúc nãy cậu cầm trong tay vẫn nằm trơ trọi trên bàn. Sở Hạo Dương cầm lên xoay qua xoay lại, đeo lên tay cho mình,. Kết quả vòng tròn có chút nhỏ, nhét một lúc cũng nhét không lọt vào ngón áp út.
Lúc Cố Liên Phong cầm theo đồ vào, liền nhìn thấy Sở Hạo Dương bình tĩnh tháo nhẫn từ trên tay xuống.
Trên chiếc nhẫn vàng có khảm một viên hồng ngọc có góc có cạnh, kiểu dáng đẹp đẽ quý giá phong cách cổ xưa, nổi bật làn da trắng nõn của Sở Hạo Dương, cũng rất hài hòa. Cố Liên Phong lấy làm kinh hãi: “Cậu tìm thấy ở đâu vậy?”
Sở Hạo Dương lập tức nắm nhẫn vào trong tay: “Ngày hôm qua tìm đồ thì thấy, thứ đồ này không cất kỹ, không sợ mất?”
Cố Liên Phong giống cười mà không phải cười: “Sợ cái gì? Ném ở đâu có cậu còn tìm không được sao?”
Hắn đưa đồ ăn đến trước mặt Sở Hạo Dương: “Ăn đi.”
Chờ hắn tắm rửa xong đi ra, Sở Hạo Dương đã rửa mặt xong rồi, thay đồ ngủ ngồi bên giường chơi xếp hình, trên tay trống trơn, cũng không biết cậu lại cất nhẫn vào chỗ nào rồi. Cố Liên Phong lau tóc nhìn cậu một lúc, rốt cuộc quyết định: “Cuối tuần này cậu có sắp xếp gì không?”
“Có.”
“Có thể dời không?”
Sở Hạo Dương ngẩng đầu nhìn hắn, thăm dò: “Cũng không phải không thể… như thế nào, có chuyện gì?”
Ánh mắt Cố Liên Phong qua lại “hình vẽ nghệ thuật” trên cổ đối phương cả buổi, vẻ mặt có chút kỳ quái: “Ba mẹ tôi bảo tôi dẫn cậu trở về ăn cơm.”
Sở Hạo Dương thuận miệng nói câu “Được a”, mới ý thức được Cố Liên Phong đang nói gì, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Một lúc sau mới mở miệng: “Tôi mang cái gì thì được?”
Cố Liên Phong nhìn mặt ngoài thì hờ hững trong lòng lại thẹn thùng của Sở Hạo Dương: “Cậu mang cái gì bọn họ đều thích, bảo bối.”
Nói thì nói thế, nhưng trên thực tế trong lòng không xong lại chính là Cố Liên Phong.
Tuy rằng Sở Hạo Dương tính tình không tốt, kỳ thật quan hệ với Sở Đức Thắng lại rất thân mật, ngược lại Cố Liên Phong thoạt nhìn nhã nhặn tuấn tú, nhưng từ nhỏ đã không thân cận với người trong nhà. Tuy rằng ở trong cùng một thành phố, một năm cũng gặp không được mấy lần.
Kết quả nhoáng một cái liền thông báo một tin chấn động.
Thời gian ước hẹn là vào giữa trưa, Sở Hạo Dương so với Cố Liên Phong còn để bụng hơn, sáng sớm dậy sắp xếp đồ đạc rửa mặt thay quần áo. Cố Liên Phong muốn ngủ thêm chút nữa cũng không được. Hắn dụi mắt ngồi trên giường một hồi, đột nhiên nhớ tới thẻ ra vào của nhà ba mẹ bên kia đang để trong tủ đầu giường ở căn hộ của mình. Lập tức đứng dậy rửa mặt, chuẩn bị đi lấy. Tiểu khu kia quản lý theo hình thức đóng kín, không có thẻ ra vào mà nói cũng chỉ có thể đỗ xe tại bãi gần đó, mà bãi đó bình thường đều rất đông xe.
Sở Hạo Dương ở trong phòng vệ sinh cạo râu, Cố Liên Phong nhìn đồng hồ, một bên đeo đồng hồ lên tay, một bên vội vàng lấy chìa khóa liền ra ngoài.
Cố Liên Phong ở bên cạnh Sở Hạo Dương đều đã sớm thành quen, đồ gì cũng không thiếu, thiếu liền trực tiếp dùng của Sở Hạo Dương, so với căn hộ của hắn còn muốn quen thuộc hơn.
Cố Liên Phong nửa quỳ trên sàn nhà bằng gỗ, mở ra tủ đầu giường lại trống không, vẫn không tìm được cái thẻ trong ấn tượng kia.
Sau khi tách ra khỏi nhà, hắn liền duy trì thói quen hai ba tháng về nhà một chuyến, đồ vật chưa bao giờ ném loạn, Cố Liên Phong thật sự không nghĩ tới sẽ tìm không thấy.
Hắn đành phải tìm khắp một lượt ở những nơi có khả năng có, ngồi xổm chân đều tê rần, dứt khoát ngồi xuống nghỉ ngơi, nghĩ lại những nơi còn có khả năng.
Tầm mắt hắn đột nhiên lướt qua, tìm thấy một thứ ở dưới mặt bàn.
Mắt Cố Liên Phong lóe lên, đưa tay gỡ xuống.
Bỗng nhiên ý thức được một cách sâu sắc, Sở Hạo Dương có bệnh, phải trị.