Cưỡng Chiếm Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 3

Editor: Puck

Mông eo khỏe mạnh của người đàn ông không ngừng đụng chạm lấy giữa chân cô, lực lượng mạnh mẽ xâm nhập vào trong cơ thể cô hết lần này đến lần khác, mùi mồ hôi tràn ngập mùi xạ hương nhỏ xuống từ khuôn mặt thẹn thùng đến trên ngực cao ngất của cô, hòa quyện với mồ hôi cô tiết ra, hương vị giao hòa nhuộm đầy không gian không khí dâm dục.

“Quân... Hừ ừ...”

Phương Tịnh Vân bất lực lại động tình kêu lên, lúc này tay nhỏ bé mềm nhũn nắm chặt lấy bắp thịt trên hai cánh tay của Lôi Quân, eo thon không tự chủ mà nghênh đón mỗi lần xâm nhập của anh.

Giường lớn gần như không chịu nổi nhịp điệu nhiệt liệt của bọn họ, phát ra âm thanh kẽo kẹt, pha lẫn với tiếng thở dốc thô ráp của nam nữ.

“Cách người đàn ông khác xa một chút, em là của tôi, nghe không? Em chỉ có thể là của tôi.” Lôi Quân đặt xuống lời thề, in vô số dấu vết lên thân thể xinh đẹp của cô.

Anh dùng sức muốn cô, đoạt lấy tất cả giác quan tri giác của cô.

Lực lượng sinh mệnh nóng rực của anh ra vào trong cơ thể căng chật của cô, khiến chỗ ấm áp của phái nữ kia hoàn toàn bao quanh, làm dịu, anh tận tình thưởng thức vẻ đẹp của cô.

“Anh... Chậm một chút, Quân... Không được, em theo không kịp... A a -”

Phương Tịnh Vân khóc thút thít rồi, nước mắt mừng rỡ khôn xiết lại thỏa mãn khuấy đảo toàn bộ lý trí của cô, cô giống như là động vật nhỏ bị con chim ưng lớn quắp lấy, bị vuốt ưng hung hăng tóm được, nhấc lên thật cao, cô không cách nào chạy trốn, có khoái cảm điên cuồng trước khi gặp cái chết.

Bàn tay phái nam thô tục dao động không ngừng trên vú đẹp của cô, anh đè cô xuống, dùng phương pháp thấp hèn đùa bỡn nụ hoa nhạy cảm của cô, kéo, nhào hai nhụy hoa cho đến khi đỏ thẫm.

Anh cúi đầu ngậm lấy hai nụ hoa, đầu lưỡi vòng quanh nụ hoa trướng đau vẽ vòng vòng, dùng sức hút mút, anh yêu say đắm vô cùng mà thưởng thức cảm xúc phong phú này, tham lam mà cướp lấy mỗi một tấc hương thơm của cô.

“Quân...” Phương Tịnh Vân cho rằng mình thét chói tai, thật ra chỉ bật ra rên rỉ mềm mại quyến rũ đáng thương.

Cô vặn vẹo dưới thân thể cường tráng của anh, đóa hoa nữ tính ngọt ngào giữa hai chân ngậm lấy to và dài của anh, dịch ái tình tận tình ước át chỗ hai người liên tiếp tiếp xúc.

Tốc độ đâm vào rút ra của anh từ vội vàng cướp thành trì dần thong thả, mông gầy hơi nhô lên, sau đó nặng nề cho cô một cái, vùi sâu vào nơi sâu nhất, hoàn toàn lấp đầy bụng cô.

“A a -” Phương Tịnh Vân đã không biết làm thế nào mới tốt, ý thức của cô dần mơ hồ, có thứ gì đó điên cuồng phát tiết ra từ dưới bụng...

Cô tìm được thỏa mãn, nhưng người đàn ông vẫn không có ý định bỏ qua cho cô, trận giao chiến yêu này không nhanh chấm dứt như vậy.

Lôi Quân khẽ cắn lên vành tai xinh đẹp nóng bỏng của cô, hơi đùa cợt mà nói nhỏ, “Nhanh như vậy đã đi sao? Tiểu Vân, em vẫn chưa cho tôi ăn no.”

“Người ta... Không được...” Cô hơi run rẩy, mồ hôi ướt khuôn mặt nhỏ, thân thể trần trụi nổi lên phấn hồng xinh đẹp quyến rũ trước nay chưa từng có, nhưng cung cấp bữa tiệc ngon lành lớn cho đàn ông thưởng thức.

“Em muốn tôi dùng sức yêu em, không phải sao?” Lôi Quân cười nhẹ, ngũ quan lập tức bị một tầng tình dục nồng đậm bao phủ, đôi mắt này có vẻ đặc biệt thâm thúy.

Anh chôn trong chỗ sâu của cô, dùng phương thức tra tấn người mà chậm rãi di chuyển, nhùng nhằng, cố tình muốn ép cô gái nhỏ đáng thương đến điên cuồng.

“Ừ hừ... Quân...” Phương Tịnh Vân run rẩy, ngay cả hô hấp cũng đang run.

“Cô gái đáng thương.” Tuy Lôi Quân nói vậy, nhưng lại không có tính toán bỏ qua cho cô, anh cho cô một cái hôn sâu, đầu lưỡi linh hoạt quấn quýt trong cái miệng mượt mà của cô, bắt buộc cô ngậm lấy lưỡi anh, giống như huyệt tối giữa đùi cô ngậm lấy to và dài của anh.

Thật sự không thể hô hấp... Phương Tịnh Vân bị sửa chữa đến hỗn loạn, khi người đàn ông không dễ gì rút ra khỏi miệng cô, cô cảm giác được luồng nhiệt đang giữ lấy cô cũng đồng thời rút ra khỏi cơ thể.

“A...” Toàn thân cô lại run lên.

Mắt đẹp khép hờ, hơi thở suy yếu, cô còn đang chìm chìm nổi nổi trong hải dương kích động, lật thân thể yếu ớt như không xương của cô qua.

Cô nằm sấp trên giường lớn, gương mặt phát sốt cọ cọ ga giường phía dưới, khuôn mặt nhỏ hơi chếch qua, ánh mắt mơ màng đang muốn nhìn người đàn ông sau lưng qua hàng mi, ai biết eo nhỏ lại bị người giữ chặt, anh mở rộng hai đầu gối của cô ra, nâng cao mông đẹp, eo tráng kiện đặt lên từ phía sau.

“Quân... Anh... A?!” Lời muốn nói đều bị anh đột nhiên tấn công giữ lấy.

“Tôi nói, sẽ dùng sức yêu em, dùng tất cả các phương thức.” Trong đáy mắt âm trầm của Lôi Quân xao động hai ánh lửa gian manh, khuôn mặt anh tuấn như ma quỷ đủ để cướp lấy trái tim của bất kỳ người phụ nữ nào.

Đoạt lấy cô lần nữa, anh triển khai toàn bộ sức lực của mình.

Anh vừa hung ác lại mạnh mẽ xuyên vào mềm mại của cô, trong huyệt tối mê người nhỏ ra thủy triều tình ái, dịch ấm dồi dào lây dính hai người, thậm chí trượt xuống trong đùi mềm mại của cô.

“Quân... A a... Không muốn nữa, van xin anh, chậm một chút, van xin anh...” Vú đẹp không bị cản trở mà lắc lư, sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt của cô dính trên gò má và cổ trắng ngọc.

Cô gào khóc, rên rỉ, điềm đạm đáng yêu mà khóc nức nở, cầu khẩn, van xin người đàn ông thong thả lại, đáng tiếc Lôi Quân đang không ngừng đụng chạm lấy mông cô hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, nếu cô là của anh, thì anh có thể tìm được thỏa mãn hoàn toàn trên người cô.

Anh muốn phát tiết, anh muốn cô thuần phục, người đàn ông của cô chỉ có một người là anh!

Phương Tịnh Vân lại thét chói tai lần nữa, bàn tay nắm chặt ga giường run rẩy, cuối cùng không chịu nổi, thân thể mềm oặt của cô ngã quỵ về trước, nhưng mông tròn vẫn bị Lôi Quân nhấc lên cao cao, anh liên tục ra vào.

“Em thật sự rất không ngoan, lại tự mình vụng trộm đi.” Anh lại đùa cợt lần nữa, đột nhiên gia tăng luật động của eo nhỏ.

Phái nữ thơm tho này đang xiết chặt anh, Lôi Quân không có ý định cưỡng lại, mười ngón tay giữ chặt eo thon mềm mại của cô, anh như muốn đụng hỏng cô, ra sức mà đút vào.

“A a...” Đầu tiên là hơi thở gấp gáp thô thiển, tiếp theo là một tiếng gầm nhẹ, anh tiến thật sâu vào trong cơ thể cô, sinh mệnh đậm đặc nóng bỏng bộc phát bắn ra ở lối vào, bắn một ít vào trong vùng biển ấm áp.

“Hu...” Phương Tịnh Vân đã sớm mơ hồ không tự chủ mà khóc thút thít.

Nước mắt ướt mặt cô, khi Lôi Quân bắn hạt giống mạnh mẽ vào trong bụng cô thì cô vẫn cảm nhận được lực lượng kinh người này, trong lúc vô tình lại đạt tới cao trào lần nữa, giống như trong đám mây, bay bổng, không có chút phiền não nào...

Không có chút phiền não nào...

Đang trong hởi thở phái nam quen thuộc lại an toàn, khóe miệng cô thỏa mãn nhếch lên, rơi vào mộng đẹp.

Trải qua một trận phong ba nhỏ, ngày nghỉ ở Nhật Bản cũng đã hết.

Trở lại Đài Loan, Lôi Quân vẫn ném toàn bộ tinh lực trên công việc, cả ngày đấu tranh anh dũng trong đống tiền tài, chơi trò chơi cạnh tranh trong kinh doanh, đối với anh, là người đàn ông thích kích thích lại có lòng hiếu thắng mạnh mẽ, không thể là khiêu chiến tốt hơn, anh đạt được cảm giác thành tựu trong đó.

Phương Tịnh Vân cũng trở về cuộc sống vốn có, yên tĩnh, không tranh với đời, ở trong căn biệt thự màu trắng anh đã làm vì cô.

Sau buổi trưa, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ sát đất nhẹ nhàng rải khắp phòng khách to lớn.

Phương Tịnh Vân thôi đi dạo, mới vừa bước vào phòng khách, chỉ nghe thấy có tiếng người nào đó vội vã cất giấu thứ gì đó đi.

“Dì Lan?” Cần cổ xinh xắn vừa ngẩng lên, cô không khỏi thấy quái lạ mà nhìn La Lan – quản gia biệt thự. “Làm sao vậy?”

“Không sao.” La Lan lắc lắc đầu, mặc dù tuổi đã qua năm mươi, nhưng bởi vì bình thường ít nói, ít cười, mặt nghiêm túc nên cũng không có nhiều nếp nhăn.

“Dì giấu thứ gì không cho tôi xem sao?” Phương Tịnh Vân dịu dàng hỏi. Cô vẫn rất thích vị quản gia cẩn thận tỉ mỉ này, thời gian dài chung đụng, cô hiểu được thật ra dì Lan chỉ là người trong nóng ngoài lạnh.

“Không có gì, chỉ là chút tạp chí thôi, không biết ai mang vào... Tôi đang kêu bọn họ xử lý sạch.” Nói xong, La Lan thu dọn gọn gàng mặt bàn, mang theo hai bản tuần san mới phát hành định bỏ đi, lại không quên hỏi thăm, “Tiểu thư muốn dùng một chút trà chiều không? Tôi kêu người nướng bánh pudding và nước trái cây lại đây, lại hãm một bình trà oải hương, được không?”

Phương Tịnh Vân thở dài trong lòng, khuôn mặt nhỏ không chút cảm xúc.

“Không cần điểm tâm, tôi uống chút trà chiều là được rồi. Còn có... Để tuần san lại cho tôi giải buồn đi?” Không đợi La Lan trả lời, cô cười một tiếng, đã tinh quái đoạt lại từ trong tay người ta.

“Tiểu thư, không cần nhìn, không có gì hay -”

Không còn kịp rồi.

Mở hai bản tuần san bát quái ra, trên bìa in hình Lôi Quân rất lớn, anh thân thiết mà ôm lấy một cô gái vóc dáng uyển chuyển, diện mạo xinh đẹp trong ngực, người kia dựa sát vào trong ngực anh, mặc dù bị chụp trộm, nhưng nụ cười kia vẫn xán lạn như thế, đẹp khiến người ta không thể hô hấp, không thể hít thở...

Trong lúc nhất thời Phương Tịnh Vân không nói ra lời, trong cổ họng toàn chua xót, kinh ngạc nhìn mấy hàng chữ, viết –

Tổng giám đốc Kim Khống rơi vào lưới tình, ra vào như hình với bóng với người mẫu hai dòng máu!

Lãng tử tình trường Lôi Quân qua đêm với người mẫu xinh đẹp, làm đêm tình mãnh liệt!

Cô biết người đàn ông giống như anh, không có khả năng tận tâm với bất kỳ người phụ nữ nào, cô cũng biết có không ít người đẹp vây quanh anh, cầu xin sự chú ý và thương yêu của anh, mà từ trước đến nay, anh thưởng thức tất cả, trên cao vời vợi, liếc nhìn người ta bằng nửa con mắt, coi phụ nữ thành đồ chơi...

Cô biết rất rõ, nhưng hết lần này tới lần khác tự lừa gạt mình, cho rằng yên lặng mà chờ đợi anh, một ngày nào đó anh sẽ biết tình cảm của cô, sẽ báo đáp cô.

Phụ nữ chính là ngốc, vì yêu, có thể vứt bỏ tự tôn.

Ở trong cảm nhận của anh, cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi thôi phải không? Anh tạo một tòa biệt thự màu trắng này vì cô, nói toạc ra, chỉ là một nhà tù nuôi dưỡng vật cưng.

Trong tình yêu không thể thức tỉnh, cô ai cũng không yêu, sao lại động tình vì anh.

“Tiểu thư, cô không sao chứ?” La Lan trầm tĩnh hỏi thăm lại lộ ra quan tâm rõ ràng.

Phương Tịnh Vân định thần lại, liếc nhìn quản gia, lắc lắc đầu như không có việc gì nói: “Không sao... Tôi rất khỏe.”

Mặc dù hiểu anh không thể dành riêng cho mình cô, nhưng lúc mở tấm hình bìa thân mật này ra ngay trước mắt, thật ra lòng cô đau như cắt, không thể tiếp tục lừa gạt mình.

“Sắc mặt tiểu thư nhợt nhạt.” La Lan hơi lo âu nhìn cô.

Vì để cho quản gia yên tâm, Phương Tịnh Vân miễn cưỡng nhe răng cười, đặt tuần san ở bên cạnh bàn. “Tôi thật sự vô cùng tốt. Dì Lan, phiền dì mang một ly trà vào cho tôi, tôi lên lầu trước.”

“Được.”

“Cám ơn.” Nhẹ nhàng gật đầu, cô xoay người đi lên lầu, mấy phút sau trở lại phòng ngủ của mình.

Ngồi bên giường, bàn tay nhỏ bé vuốt ve chăn mền chất liệu tinh tế, trong lòng dâng lên đau buồn tầng tầng lớp lớp.

Ở trên giường này, cô để cho người đàn ông kia yêu vô số lần, dưới thân thể cường tráng của anh, cô hết lần này đến lần khác rơi vào cảnh giới điên rồ lại tràn ngập vui sướng vô cùng, linh hồn của cô không hề chỉ thuộc về một mình cô, từ khoảnh khắc khi gặp mặt anh, đã bị anh bắt đi làm tù binh, nếu như không có anh, cô có thể toàn vẹn sao?

Nhưng mà với anh, cô xem như có cũng được mà không có cũng được đúng không? Có thể lấy cô thay thế quá nhiều người phụ nữ khác, nhiều lắm, anh vốn không quan tâm.

Thở dài yếu ớt, hốc mắt ẩm ướt, cô không thích bản thân sao lại tự thấy xót xa, rồi kiềm chế không được.

Cuộn mình nằm xuống giường, cô kéo chăn mỏng che thân thể, vô ý thức muốn hấp thu lấy mùi anh từng lưu lại.

Nói không chừng, hiện giờ anh đang dùng phương thức từng yêu cô, nhiệt liệt mà yêu niềm vui mới được anh ôm vào trong ngực...

Không! Không cần! Lòng đau đau quá... Cô không muốn nghĩ, không muốn nghĩ... Càng nghĩ, chỉ càng đau khổ mà thôi, sao ông trời không làm chủ cho cô? Tại sao...

Thần trí điên loạn phập phồng, mơ mơ màng màng, cô như đang ngủ.

Cô giống như nghe thấy dì Lan đi vào, khẽ gọi cô, nhưng cô không trả lời, mặc kệ ý thức ngã vào tầng bảo vệ thật sâu, tạm thời tách rời khỏi tất cả sự thật, cô nghĩ, nếu có thể ngủ một giấc thật ngon, hoặc là có thể có sức lực đi đối mặt với tất cả.

Ngủ đi... Đừng nghĩ nữa... Cô mệt mỏi quá...

Rất lâu sau, khi cô mở to mắt, từ trên giường chậm rãi nâng người dậy, ngoài cửa sổ đã tối tăm, mà trong phòng ngủ chỉ lóe lên ánh đèn tường màu vàng nhạt.

Cô ngủ rất lâu, cắn cắn môi mềm, cô thầm nghĩ.

“Dì Lan nói, từ xế chiều thân thể của em đã không thoải mái?”

“Hả?!” Nghe giọng nói trầm thấp của phái nam bỗng nhiên vang lên, Phương Tịnh Vân giật mình, vội ngoái đầu lại nhìn.

Chẳng biết Lôi Quân vào từ lúc nào, vẫn đang nhàn nhã thong dong ngồi trên ghế sa lon đơn.

Ánh mắt anh đen thẫm, chớp cũng không chớp mà nhìn thẳng cô, phảng phất như đã nhìn cô từ rất lâu, nhìn thấu cô từ trong ra ngoài.

“Em... Em không sao, em, thân thể em không có không thoải mái.” Phương Tịnh Vân tránh ánh mắt tìm tòi và chăm chú của anh, nhẹ cúi cổ xuống.

Không muốn để cho anh nhìn ra đau đớn trong lòng, sẽ chỉ càng làm cho cô vô cùng xấu hổ...

Hít một hơi thật sâu, cô vuốt vuốt khuôn mặt mới tỉnh ngủ, nhỏ giọng nói: “Anh đã đến lâu rồi à? Sao không đánh thức em?”

Lôi Quân mím môi không nói, hai ánh mắt hàm chứa ý tứ khác nhìn khiến tim cô đập rộn lên.

Phương Tịnh Vân liếc mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ cổ để bàn tinh xảo đặt trên tủ đầu giường, không khỏi than nhẹ, “Đã sắp tám giờ! Trời ạ, sao em lại ngủ như vậy? Anh ăn cơm chưa? Nếu vẫn chưa ăn, em xuống bếp nấu tô mì hải sản cho anh? Hay anh muốn ăn cơm chiên thập cẩm? Em có thể nấu thêm một nồi súp borsch *.” Tất cả các món cô nói đều là món anh thích ăn.

(*) Borsch (borscht, bortsch, borstch, borsh, borshch) là một món súp có nguồn gốc từ Ukraina, phổ biến ở nhiều quốc gia Đông và Trung Âu. Ở phần lớn các nước, củ cải đường là thành phần chính cho món ăn này khiến nó có màu đỏ tía. Ở một số nước, cà chua mới là thành phần chính còn củ cải đường là nguyên liệu thứ hai. (Nguồn: Wikipedia)

Vừa nói xong, cô vội vàng vén chăn lên xuống giường, hai chân trần trắng nõn thanh tú còn chưa kịp đeo dép, một trận choáng váng đột nhiên đánh úp lại.

“Ưm...” Cô không tự chủ quơ quơ, thân thể vừa đứng lên mắt thấy lại muốn té nhào vào giường, cánh tay phái nam cường tráng đột nhiên thò ra, ôm thân thể mảnh khảnh của cô vào trong lòng.

Lôi Quân ôm cô ngồi xuống giường, đặt cô trên bắp đùi, hơi ép buộc mà nâng cái cằm xinh đẹp thuần khiết của cô lên, ánh mắt mắt bắt bẻ lợi hại giống như chim ưng xem xét kỹ lưỡng khuôn mặt nhỏ tái nhợt không còn chút máu của cô.

“Thân thể không thoải mái tại sao không nói?” Giọng điệu hỏi han của anh không tốt lắm.

“Em không sao... Thật sự...” Hơi muốn ói, cô vẫn nhịn xuống.

Thấy anh vươn tay về phía điện thoại ở tủ đầu giường, cô vội vã cầm bàn tay anh, “Anh muốn làm gì?”

“Tôi gọi bác sỹ Hàn tới kiểm tra giúp em.”

“Không cần. Quân, em không sao, thật sự không sao, em chỉ hơi đứng không vững, không cần điều động lớn như vậy...”

Ánh mắt cầu xin của cô lay động lòng người, cầu xin yếu đuối lại thỉnh cầu mềm mại, sợ rằng người có tâm địa sắt đá cũng không chống lại được.

Lôi Quân nhìn nàng vài giây, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

“Có thể không gặp bác sỹ, vừa rồi tôi kêu dì Lan dặn dò phòng bếp làm thêm mấy món ăn, em phải ngoan ngoãn ăn sạch.”

Phương Tịnh Vân cắn cắn môi, “Ừhm...”

Anh cúi đầu hôn lên gò má cô, “Tôi muốn nuôi em béo một chút, thêm một chút thịt, eo của em nhỏ như vậy, tôi sợ thật sự đụng hỏng em rồi.”

“Anh -” Bởi vì lời nói lộ liễu của người đàn ông mà khuôn mặt nhỏ tái nhợt đỏ mặt, nhìn có vẻ khỏe mạnh hơn nhiều.

“Tôi như thế nào?” Lôi Quân mang theo ý cười hỏi, vô cùng không đứng đắn, bàn tay vô ý có ý vuốt ve bên eo cô, còn chậm rãi mà dời lên trên, khẽ gãi dưới vú cô.

“Anh đừng như vậy...” Cô nên thử chống lại anh, đợi đến ngày nào đó anh chán ghét cô làm bạn, niềm vui mới đổi lấy niềm vui cũ là cô, thì lòng của cô sẽ không đau như vậy.

“Tôi không như thế nào.” Ngón tay Lôi Quân rất cố ý mà dao động gần chỗ mẫn cảm của cô, khiêu khích cô khẽ run rẩy, cũng không cho cô sảng khoái.

Hô hấp của Phương Tịnh Vân dần nặng nề, mông đẹp ngọ nguậy trên đùi anh theo bản năng, cô muốn né tránh mỗi đụng chạm của anh, nhưng thân thể lại thành thực mà sinh ra phản ứng với mỗi vuốt ve của anh.

“Muốn tôi cho thêm một chút sao?” Lôi Quân vốn hoàn toàn nắm giữ nhược điểm của cô, tùy tiện có thể làm sụp đổ kiên quyết đó.

“Em muốn tắm, anh có thể buông em ra không...” Có lẽ tạm thời kiếm cớ né tránh anh. Dù sao chỉ cần nghĩ tới có lẽ mấy giờ trước hai cánh tay anh mới ôm người phụ nữ khác, lòng của cô lại dày vò một trận.

“Tôi không muốn.” Lôi Quân bá đạo nói.

Anh cảm giác được cô vô tình hay cố ý mà đẩy ra, một tay ôm cô chặt hơn, tay kia xấu xa mà luồn vào áo cô, nhét vào trong áo lót, nắm lấy vú căng đầy của cô.

“Anh, anh không nên như vậy, em muốn tắm rửa, sau đó em, em... Em đói bụng rồi.” Lấy cớ càng nói càng sứt sẹo, nụ hoa nhạy cảm của cô lại lập tức nổi lên phản ứng dưới lòng bàn tay thô ráp cọ xát của anh, bụng cảm thấy trống không, cảm thấy một luồng nóng ướt quen thuộc chảy ra giữa đùi.

“Được. Tắm rửa trước, sau đó ăn cơm.” Lôi Quân rộng rãi nói.

Ngay sau đó, anh đột nhiên ôm cô lên, đi về phía phòng tắm rộng lớn được trang bị phía bên kia phòng ngủ.

“Quân, anh muốn làm gì?” Phương Tịnh Vân sợ hết hồn.

“Em nói đi?” Anh cúi mắt xấu xa xuống, thoải mái mà ôm cô bước vào trong phòng tắm.

Cô dĩ nhiên hiểu được ý đồ của anh, trước đây, bọn họ đã tắm rửa cùng nhau vô số lần, tận tình hoan ái trong phòng tắm rộng lớn lại thoải mái, nhưng vào giờ phút này, cô không nghĩ tới.

“Anh thả em xuống, em, em muốn mình yên tĩnh tắm, anh... Nếu như anh muốn tắm, trong nhà còn có phòng tắm khác, bằng không... Anh, anh anh tắm trước?” Nhớ tới mỗi lần bọn họ đã làm trong bồn tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại không nhịn được mà đỏ ửng.

Lôi Quân nói nhỏ, “Không cần phiền phức như vậy.”

“Nhưng mà -”

“Tiểu Vân, em đang sợ tôi sao?” Anh đột nhiên hỏi.

Phương Tịnh Vân lập tức ngậm miệng không trả lời được, cắn môi mềm, ánh mắt sáng toát ra quá nhiều tình cảm.

“Em... Em không có, em không sợ anh.”

“Vậy tại sao lại trốn tôi?” Độc tác cơ thể của cô đã sớm nói cho anh tất cả. Cô muốn né tránh anh, anh tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

“Em không trốn anh...” Cô nói hơi chột dạ, cổ trắng ngọc yếu ớt không khỏi cúi xuống.

“Là vì bài viết trên tuần san bát quái và anh chụp sao?”

“Hả?!” Cô không ngờ anh sẽ đoán được, chắc tám phần là do dì Lan tiết lộ cho anh? “Không phải... Em không có.”

“Không có là tốt nhất.” Anh cười như không cười nói, đáy mắt toát ra hai ngọn lửa, hơi thở nóng bỏng phun lên má mềm và bên tai cô, “Em càng tránh tôi, tôi càng muốn em. Tiểu Vân... Em biết hậu quả khi chọc giận tôi, em muốn chịu đựng một lần nữa sao? Thô bạo một chút, không cần thương hương tiếc ngọc, em thích như vậy sao?”

Lòng Phương Tịnh Vân run lên.

Nhớ tới có một lần, cô và anh chiến tranh lạnh, phản ứng khi đó của anh thật đáng sợ, cô lại dám chặn anh ngoài cửa phòng, ngược lại khơi dậy lên dục vọng chinh phục kinh người của anh.

Một lần đó, cô triệt để nếm trải mùi vị bay tán loạn trên thiên đường và vào địa ngục, anh vây hãm cô trong phòng suốt ba ngày, đòi hỏi hết lần này đến lần khác trên cơ thể mềm mại của cô, cô cảm giác mình giống như một đầu thú cái chỉ biết phóng túng, cuồng loạn, kêu gào, mất đi bản thân trong đầy đủ mạnh mẽ mà có lực của anh...

“Em không có...” Đè xuống đau lòng không xua tan đi được, cô lẩm bẩm, mặc anh đặt cô vào trong bồn tắm bằng sứ trắng, anh bắt đầu ra tay cởi bỏ quần áo của cô.

Khuôn mặt tuấn tú như ma quỷ của Lôi Quân nghiêng gần, nhỏ giọng nói bên tai trơn bóng thanh khiết của cô: “Tôi biết em thích gì, tiểu Vân... Tôi hiểu rõ em hơn chính em.”
Bình Luận (0)
Comment