Cuồng Chủ Phòng Bị Thê

Chương 7

Đùa gì thế! Nàng không thèm trong tình trạng mập mờ mà gả cho hắn đâu nhé!

Đầu óc hắn rõ là rất khôn khéo mà, sao lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn vậy chứ? Chẳng lẽ hắn không biết là dù nàng có nguyện ý gả cho hắn đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng lấy được Cách tinh Quyết hay sao? Không được, nàng quyết phải trốn!

Hơn thế, nàng đều không muốn trốn ra kinh thành mà phải về nhà, bởi chỉ có về nàng mới có thể ngả bài với cha nàng, nhìn ông ấy xem rốt cuộc có muốn con gái nàng đây không, hay là muốn khối Cách tinh quyết chết tiệt kia, nếu không cứ tiếp tục như vậy nàng sẽ vĩnh viễn không thoát khỏi bóng ma của Cách Tinh Quyết. Nhưng điều này mới khó làm sao!

Bằng năng lực một mình nàng vốn chẳng trốn thoát khỏi Bán Tuyết Lâu, vì thế đành phải mượn sức người khác vậy.

“TA muốn tự mình đi chọn vải may áo cưới, thêm cả trang sức nữa” Y Phiến Vũ nhìn bộ quần áo cưới đỏ thẫm và một số châu báu trang sức mà không thấy vừa lòng lắm.

“Những thứ này nàng cũng không thích sao?” Trên mặt Hướng Tuyết Xuyên lạnh te.

“Đúng” Y Phiến Vũ nhất quyết mở miệng. Thật ra mấy bộ quần áo cưới và số đồ trang sức này đều chế tạo cho nàng nên rất đẹp, nhưng thành thân là chuyện cả đời, nàng thật sự không muốn hôn sự của mình biến thành cuộc giao dịch, vì thế nhìn thấy mấy thứ này, nàng không những thấy vui mà ngược lại còn rất châm chọc.

Đối hắn mà nói, hôn sự này có hay không thì việc đạt được lợi ích mới là chuyện hắn quan tâm nhất, cái khác hắn chẳng cần lo làm gì. Nhưng nàng thật ra lại muốn len vào việc chuẩn bị quần áo cưới mà muốn chạy trốn.

“Màu mấy bộ quần áo cưới này nhìn trông tục tằn lắm, ta sợ ngày thành thân sẽ khiến ngươi bị mất mặt” Y Phiến Vũ cố bày tỏ bộ dáng nghĩ cho hắn.

“Ta đây sẽ sai người làm lại mấy bộ nữa, cho tới tận khi nào nàng vừa lòng mới thôi” Hướng Tuyết Xuyên nở nụ cười, trong mắt có nhu tình. Nghe vậy, Y Phiến Vũ hoảng hốt cụp mắt xuống, chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt đầy thâm tình kia của hắn. Sao hắn lại nhìn nàng vậy nhỉ?

Aizz! Nếu thâm tình trong mắt hắn là thật, chẳng biết có tốt không nữa, chỉ tiếc là nàng biết hắn làm tất cả chỉ vì Cách Tinh Quyết.

“Ta tự mình đi bố trang Kim Thịnh chọn vải ta thích… Nếu ngươi lo lắng, cũng nên đi theo ta tới đó đi” Lại ngước mắt lên lần nữa, nàng cố sức biểu hiện ra dáng vẻ như không có việc gì hết.

Hướng Tuyết Xuyên đánh giá nàng hồi lâu, lâu tới nỗi nàng còn tưởng mình bị kẹt rồi.

“Vì sao lại phải đi Kim Thịnh chứ?” Rốt cuộc hắn mở miệng.

“Bởi vì hầu hết váy áo ta mặc đều do Kim Thịnh may cả, vì thế ta có vẻ tín nhiệm họ nhất” Nàng trả lời rất trấn định. Hướng Tuyết Xuyên lâm vào trầm tư.

“Thế nào, chẳng lẽ ngươi còn sợ ta chạy trốn nữa cơ à?” Nàng cố ý hỏi.

“Nàng sẽ vậy sao?” Tương đồng hắn cũng cười cười hỏi lại.

“Ngươi đã hoài nghi thế, vậy ngươi cứ giam ta cho tới tận ngày thành thân nào đó đi” Nàng hừ một tiếng nặng nề, xoay người nghĩ muốn trở về phòng. Đột nhiên cổ tay nàng bị túm chặt lại, tiếp trong nháy mắt, Hướng Tuyết Xuyên dùng lực, cả người Y phiến Vũ mềm mại đã đụng ngay ngực hắn.

“Đừng xúc động, ta chưa nói là không cho phép” Hắn dướn mày nhìn nàng, muốn soi kỹ đôi mắt đầy hỗn loạn buồn bực và chột dạ sáng ngời của nàng.

Trong lòng Y Phiến Vũ thoáng chốc tràn ngập vui mừng, “Như vậy…” Chỉ chậm một chút thôi, vẫn nên đợi hắn thật sự gật đầu đồng ý, nàng có cao hứng cũng chưa muộn.

“Cho ta hôn một cái, ta sẽ đồng ý với nàng” Ánh mắt hắn đảo đầy tà mị. Y Phiến Vũ sửng sốt, hai má đỏ bừng lên, trong mắt tràn ngập ảo não.

“Thế nào?”

Nhìn trong mắt hắn rõ ràng ngập tràn dục vọng, nàng bất giác thấy xấu hổ và giận dữ cực điểm. Hừ, hắn thật đúng là biết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn quá. Thôi, thôi, chỉ một cái hôn mà đổi được cơ hội chạy trối chết, nàng đánh cuộc!

Y Phiến Vũ ngẩng đầu dẩu môi chạm nhẹ lên má hắn. Mà cái hôn lướt ấy dĩ nhiên khiến cho Hướng Tuyết Xuyên khó mà chấp nhận được.

“Chúng ta đã làm gì đâu, chỉ có một cái hôn thôi mà” Sợ hắn còn đưa ra yêu cầu quá đáng nữa, Y Phiến Vũ vội vã mở miệng trước hắn.

“Vũ Nhi, ta nghĩ muốn cũng không phải….” Nhìn thấy ánh mắt đề phòng của nàng, giọng Hướng Tuyết Xuyên đột ngột dừng lại.

Đột nhiên, Y Phiến Vũ cảm thấy thắt lưng mình căng thẳng, nàng sợ tới mức suýt nữa nhảy dựng lên. Làm ơn đi, may mắn là lá gan nàng đủ lớn, nếu không chắc sẽ bị hắn dọa chết mất.

“Ngươi, ngươi lại muốn gì nữa thế/”

“Không phải là nàng muốn đi Kim Thịnh à, chúng ta ra cửa đi”

“À, được, chúng ta đi” Phù, cuối cùng nguy hiểm cũng vượt qua kiểm tra rồi.

Tại Bố trang Kim Thịnh.

“Tơ lụa này là loại hàng thượng đẳng nhất của bổn điếm, Y tiểu thư người xem xem có thích không?”

Môn quy của Bố Trang Kim Thịnh điều đầu tiên là thủ phủ thiên kim Y gia tự mình được chọn vải, lão chủ lại không dám chậm trễ.

Nhưng theo lão chủ Bố trang biết rõ, dĩ nhiên hiểu được người bỏ tiền chân chính là Hướng Tuyết Xuyên đứng cạnh Y Phiến Vũ.

“Kim lão bản, xin hỏi còn vải dệt nào khác không?” Y Phiến Vũ thả góc vải trên tay xuống, quay đầu hỏi Kim lão bản.

“Y tiểu thư, ngài thích loại màu sắc nào thế?”

“Ta đang muốn…”

“Kim lão bản, ngươi có loại vải nào thích hợp làm áo cưới thì bỏ ra tất đi” Hướng Tuyết Xuyên bất chợt lên tiếng cắt ngang lời nàng.

“Áo, áo cưới hả/” Vẻ mặt Kim lão bản đầy ngạc nhiên.

“Có vấn đề gì sao?” Hướng Tuyết Xuyên cười cười.

“À, đương nhiên là không rồi, ta lập tức đi lấy, đi lấy ngay” Kim lão bản cả người chấn động, vội vã cười hòa.

“Kim lão bản, đừng vội, ta và ông cùng vào nơi chọn đi vậy” Y Phiến Vũ đúng lúc gọi Kim lão bản lại, “Hướng đại ca, huynh ở chỗ này đợi ta là được” Nàng quay đầu lại bảo Hướng Tuyết Xuyên.

Làm ơn đi, mong hắn đừng có trăm ngàn lần theo vào đó!

“nàng chắc chắn là không cần ta đi cùng sao?”

Hắn hỏi săn sóc ân cần nàng, ánh mắt chớp chớp mất tự nhiên. Hắn hẳn là không tới mức phát hiện ra kế hoạch đào tẩu của nàng đó chứ?

“Không cần, ta sẽ chọn nhanh thôi”

“Không!”

Gì? Trong lòng Y Phiến Vũ bất giác lóe lên luồng sợ hãi như bị nhìn thấu.

“Vũ Nhi, nàng sao vậy?” Hướng Tuyết Xuyên cau chặt mày lại.

“Hướng, Hướng đại ca, vừa rồi huynh nói…” Nàng cố gắng ổn định bản thân vì mình quá mức hồi hộp mà tim đập dồn dập, giả vờ khó hiểu, nhưng nàng lại hồn nhiên không biết rằng giọng của nàng đã tiết lộ sự khẩn trương của mình.

“Ta chỉ là bảo nàng có thể chậm rãi mà chọn, chọn cho tới khi nào nàng vừa lòng mới thôi, dù sao quần áo cưới nàng cả đời nàng cũng chỉ mặc một lần, dĩ nhiên không thể chọn bừa bãi được” Giọng hắn nhu hòa dị thường, phảng phất như đang trấn an nàng vậy.

“Hướng đại ca nói đúng lắm, Vũ Nhi chắc chắn sẽ chậm rãi mà chọn lựa”

Y Phiến Vũ ép mình nở mọt nụ cười ngọt ngào với hắn một cái rồi cùng Kim lão bản đi vào kho hàng chuyên để các loại vải vóc sang quý. Đợi lúc Y Phiến Vũ vừa rời đi, ánh mắt Hướng Tuyết Xuyên lập tức đảo qua hiểu rõ tất cả mọi chuyện.

“Y tiểu thư, xin chúc mừng ngài sắp thành hôn, nhưng Y lão gia cũng thật là, chuyện ngài sắp thành thân lớn như vậy mà sao chẳng cho ta biết trước gì hết thế! Nhưng không sao, hiện giờ có biết cũng không…”

“Kim lão bản à, có không mượn chút…” Y Phiến Vũ đột nhiên lên tiếng.

Kim lão bản lập tức hiểu ý ngay, “A, nhà xí ở ngay phía sau đó”

“Kim lão bản, phiền ông đợi ta một lúc, ta đi rồi quay lại ngay” Trước khi rời đi, Y phiến Vũ vẫn không quên bảo Kim lão bản đừng chạy loạn.

Sau khi Y Phiến Vũ ra khỏi kho hàng, lập tức chạy ra khỏi cửa sau của Bố Trang. Nàng nhất định phải nhanh chạy tới nhà trước khi Kim lão bản thông tin tới Hướng Tuyết Xuyên… Trong nhà, nếu bỏ lỡ mất cơ hội này, nàng vĩnh viễn sẽ không biết rõ rốt cuộc là Hướng Tuyết Xuyên yêu nàng thật hay vẫn là vì khối CÁch tinh Quyết kia.

Đẩy cửa Bố trang phía sau ra, đi quanh co một hồi, rồi chẳng có lựa chọn nào khác, Y Phiến Vũ đành dựa vào trực giác đi xuyên qua một ngõ nhỏ hẹp dài.

Kỳ lạ, có phải nàng chạy nhầm hướng rồi không nhỉ, nàng nhớ rõ đường cái thành tây ở ngay tại…

“Chính là nàng ta! Lão đại, đã tìm thấy nha đầu Y gia rồi!”

Y Phiến Vũ vội vã dừng chân, thở hồng hộc trừng mắt nhìn ba gã có ý đồ xấu

Đến dẫn theo một đại hán mang đao lớn nữa.

“Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?” Thật sự đúng là trốn khỏi hang cọp lại vào miệng sói, nàng khó khăn lắm mới thoát khỏi lòng bàn tay của Hướng Tuyết Xuyên, giờ thế nào mà lại đúng trúng đám cướp khách giang hồ gian ác chứ. Hả? Không đúng! Họ biết nàng mang họ Y, hay là họ cũng đến vì Cách Tinh Quyết nhỉ?

“Chúng ta còn có thể làm gì chứ, đương nhiên là bắt ngươi tới đổi Cách tinh Quyết rồi”

“Các ngươi đừng mơ, chẳng lẽ các ngươi không biết cha ta thà mất ta cũng không muốn lấy Cách tinh Quyết để đổi người hay sao/” Nàng nín thở, giọng đầy châm chọc.

“Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nói thế nào thì ngươi cũng là con gái duy nhất của Y Phú Quý, lão ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn con gái mình chết thảm đâu!”

“Hừ! Ta sớm đã trở mặt với cha ta rồi, cho dù các ngươi có giết ta trước mắt ông ấy, cha ta cũng sẽ chẳng nhíu tý mày nào đâu” Nàng biết mình nhất định phải nói vậy mới có cơ hội chạy trốn.

Nói thật ra, nàng tin tưởng Hướng Tuyết Xuyên đem nàng uy hiếp cha nàng, nhưng cũng chắc chắn tin là cha nàng rất kiên trì, nàng mới có thể may mắn tránh được một kiếp. NHưng Hướng Tuyết Xuyên cũng không dễ từ bỏ hy vọng như vậy vì thế mới đem tất cả mọi hy vọng đặt hết lên trên người nàng. Hay nói một cách khác là, hôn sự của họ cứ vậy mà đến.

Nghe thấy lời Y phiến Vũ nói, ba gã đại hán cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, “Y lão già có thể nhíu mày không thì rất nhanh chúng ta sẽ biết ngay thôi”

Mặc kệ thế nào, họ vẫn quyết định tóm được Y phiến vũ, thử xem cực hạn của Y Phú Quý thế nào.

Cái này thì toi rồi! Trong lòng biết chuyện không ổn Y Phiến Vũ bắt đầu lùi lại.

Ôi, sớm biết thế này nàng cũng không nên rời Hướng Tuyết Xuyên đi. Aizz, hiện giờ nghĩ tới điều này thì ích gì nữa! Chỉ còn một cách, chỉ có… Y Phiến Vũ xoay người mạnh bỏ chạy. Nào biết được ba gã đại hán chỉ trong nháy mắt bay lên rồi hạ xuống ngay trước mặt nàng.

“Ngươi còn định chạy đâu?”

Hết đường lui rồi! Ánh mắt Y Phiến Vũ nhắm chặt, tuyệt vọng lấy tay che mặt. NHưng đợi rất lâu mà chuyện mong muốn vẫn chưa xảy ra, nàng vẫn đứng mãi một chỗ y thế, thậm chí trên người chẳng có chút cảm giác đau đớn nào.

Vì thế nàng tò mò chậm rãi thả tay xuống. Đột nhiên trước mắt nàng hiện lên dung nhan tuấn mỹ khiến nàng sợ tới mức lùi lại sau ba bước, “Hướng, Hướng… Hướng đại ca, huynh, huynh tới thật đúng lúc quá”

Giờ khắc này nàng thật không biết nên khóc hay cười nữa, tuy trên mặt Hướng Tuyết Xuyên chẳng có chút tức giận nào, nhưng nàng lại cảm giác có một luồng áp bức mạnh mẽ ập tới nàng.

“Vũ Nhi” Giọng hắn nghiêm túc chưa từng có từ trước tới nay. Tim Y Phiến Vũ vẫn bất giác rung lên, “Ta chỉ muốn đi ra hít thở không khí thôi, điều này cũng không được sao?” Nàng cắn đôi môi đỏ mọng, cũng hơi tức giận. Đúng, hắn là nên tức giận, nhưng còn nàng thì sao?

Nàng đến cả hôn nhân của mình cũng chẳng được làm chủ, chỉ đành bị ép cùng người ta thành thân, đến cả tư cách nói cũng chẳng có nữa. Vì thế người nên tức giận là nàng mới đúng chứ.

Nhưng hắn sao chẳng nói một câu nào thế nhỉ? Là tức quá hay tức tới mức choáng váng? Y Phiến Vũ lén nhìn về phía Hướng Tuyết Xuyên, tiếp đó trong nháy mắt nàng lại vội vã cúi đầu giả vờ như không có chuyện gì.

Hừ! Nàng cuối cùng cũng được lĩnh giáo tới bộ mặt một người cứ bình thản chẳng có tý thay đổi nào nhưng còn đáng sợ hơn bất cứ ai.

Thôi bỏ đi, dù sao nàng có giải thích thế nào hắn cũng chẳng tin, vì thế hắn sao mà không hào phóng chấp nhận được chứ.

Lúc đó Y Phiến Vũ lập tức mở to mắt nhìn thẳng Hướng Tuyết Xuyên, “Đúng, ta muốn chạy trốn đó, nhưng nếu hiện giờ ta đã bị ngươi bắt được rồi, muốn chém muốn giết lóc thịt thì tùy ngươi!”

Không thể không dám nói, lúc nàng thả tay trong tích tắc nhìn thấy Hướng Tuyết Xuyên ấy, trong lòng nàng hiện lên chút vui sướng an tâm, nhưng chỉ cần nghĩ tới hắn và ba gã ác tặc kia đều giống nhau cùng vì Cách Tinh Quyết mới tìm đến nàng, nàng không cần nghĩ cũng đã thấy tức rồi.

Lén nhìn ba gac đại hán nằm im trên mặt đất, tâm tình Y Phiến Vũ lúc này mới càng ngày càng trở nên ác liệt và tức giận hơn.

Các người ngu lắm! Định cướp người với Hướng Tuyết Xuyên sao, cũng chẳng tự lượng sức mình.

“Nàng thật sự không muốn thành thân cùng ta ư?” Giọng Hướng Tuyết Xuyên chợt đổi thành lạnh lẽo để lộ sự thất bại chưa từng có từ trước tới nay. Y Phiến Vũ chợt ngơ ngác. Đây cũng chẳng phải là giọng điệu hắn nên có, hơn nữa không hiểu sao khi nghe được lời này của hắn, ngực nàng như bị một tảng đá đè nặng tới mức suýt thở không nổi nữa.

“Ta…”

“Ta sẽ không ép nàng nữa”

Hở? Lời này có ý gì thế?

“Vũ Nhi, chỉ cần hiện giờ nàng nói cho ta tiết nàng ghét ta, vốn chẳng muốn nghĩ thành thân cùng ta, ta đây lập tức liền thả nàng đi” Hướng Tuyết Xuyên lại mở miệng lần nữa, giọng đã khôi phục lại trầm ổn như trước.

Sao hắn lại thay đổi thất thường như thế chứ? Lúc trước thì người nói muốn lấy nàng là hắn, hiện giờ nói muốn đuổi nàng đi cũng là hắn? Thì sao, nàng đại tiểu thư Y gia có thể cho hắn thích gọi tới gọi lui lúc nào cũng được sao?

“Đúng, đúng là ta nghe nhầm rồi chứ? Ngươi cứ vậy mà thả ta đi sao?” Hay hắn muốn lấy lùi để tiến đây? Đúng rồi, nhất định là vậy rồi.

“Ta sẽ không ép nàng nữa, nhưng trước khi nàng rời đi, ta hy vọng nàng có thể cho ta hết hy vọng hoàn toàn” Giọng hắn vẫn duy trì vững vàng như cũ, nhưng nhìn trên mặt hắn lại chẳng có chút cảm xúc dao động nào, giấu diếm tâm cơ sâu không lường được.

Tâm Y Phiến Vũ lại lần nữa đau đớn vì lời hắn nói. Kỳ lạ, lòng nàng vì sao lại đau chứ? Hắn rốt cuộc chẳng còn dây dưa nàng nữa, nàng phải cảm thấy cao hứng mới phải chứ, nhưng mà nàng…

Ai da! Đừng có nghĩ nhiều vậy, nếu hắn ước nàng cút đi thật nhanh, vậy nàng còn đứng ở đây làm vướng mắt hắn làm gì nữa.

“Vũ Nhi”

Y Phiến Vũ mới xoay người, Hướng Tuyết Xuyên đã bảo nàng dừng lại. Hừ! Hóa ra những lời hắn nói lúc nãy chỉ là đùa nàng, nàng chẳng qua mới xoay người thì hắn đã hối hận rồi.

Cùng đồng thời dừng chân lại, cả người nàng căng thẳng cũng bị hắn gọi to một câu mà thả lỏng, còn môi nàng bất giác không tự chủ được cong lên.

NHưng lúc xoay người đối mặt với hắn thì nàng đã đem đôi môi đỏ mọng thả ra.

“Không biết Hướng thiếu lâu chủ còn gì phân phó nữa đây?”

“Nàng sao phải nói chuyện với ta như thế chứ?” Trong mắt Hướng Tuyết Xuyên lộ ra một chút cô đơn.

“Ta….” Y Phiến Vũ cau mày lại chẳng biết nên nói gì cho tốt nữa.

“Vũ Nhi, nàng còn chưa nói”

“Nói gì cơ?” Nàng sửng sốt. Khóe môi Hướng Tuyết Xuyên lập tức lộ ra nụ cười bất đắc dĩ xen lẫn bi thương, “Nói nàng chán ghét ta, vốn chẳng muốn nghĩ thành thân với tra”

Hai mắt Y phiến Vũ mở thật to. Hóa ra hắn gọi nàng lại là ép nàng phải nói những lời này ra, nhưng nàng cũng không muốn nói ra chút nào mà! Nhưng dù không nói cũng không phải biểu hiện là nàng rất muốn gả cho hắn nha…

Hừ! Dù sao chỉ có nói mấy câu là xong, nói xong rồi, nàng có thể vỗ mông chạy lấy người, sau này họ không còn ai thiếu nợ ai nữa.

“Ta, ta…” Nàng mở miệng mấy lần định nói tới miệng lại nói không nên lời. Vì sao chứ? Chỉ đơn giản vài câu vậy thôi, vì sao nàng lại nói không ra lời được chứ? Lúc nàng thấy gương mặt rạng rỡ của Hướng Tuyết Xuyên, nàng càng cảm thấy chẳng biết làm sao.

“Vũ Nhi….”

“Ngươi nhắm mắt lại đi ta mới nói được!”

Hướng Tuyết Xuyên cười dừng thật lâu trên mặt nàng, cuối cùng mới theo ý nàng, chậm rãi nhắm mắt lại. Nhưng đợi một lúc khá lâu Hướng Tuyết Xuyên cũng không nghe thấy tiếng Y phiến Vũ. Về nguyên nhân hắn sớm đã hiểu rõ lòng.

“Hướng thiếu lâu chủ, ngài không đi đuổi theo Y cô nương mang về nữa sao?” Lúc Hướng Tuyết Xuyên cùng mở mắt ra thị vệ tùy thân của hắn cũng mở miệng hỏi to.

“Không cần, nàng sớm hay muộn cũng sẽ trở lại bên ta thôi” Hướng Tuyết Xuyên cười cười, trên mặt lộ ra vẻ động tình thản nhiên. Vũ Nhi, dù nàng không nói, nhưng vậy cũng không thể phủ nhận là…. Nàng yêu ta.

Hắn không đuổi theo! Vì sao chứ? Lúc Y phiến Vũ chạy như điên đi, vẫn không rõ vì sao Hướng Tuyết Xuyên lại thả nàng rời đi dễ dàng như thế? Hay là nói, hắn sớm đoán được nàng sẽ… Y phiễn Vũ lắc đầu mạnh, không dám nghĩ thêm nữa. Đột nhiên nhìn thấy có người đẳng trước, nàng vội vàng dừng chân đi chậm lại.

“Người trẻ tuổi sao đi đường chẳng nhìn gì thế hả” Lão bà bà tức giận trách Y phiến Vũ.

“Bà ơi, rất xin lỗi bà” giơ tay lâu mồ hôi trên trán, nàng mới ý thức được là mình đã chạy tới trên đường cái có nhiều người đi lại.

Không sao rồi, không sao rồi, mặc kệ Hướng Tuyết Xuyên có kiêu ngạo thế nào, cũng chẳng dám công khai bắt mạnh nàng trên đường cái đâu.

Sau Khi tự an ủi mình một phen, nàng chậm rãi đi tới một quán trà ven đường.

“Cô nương, xin mời bên này” Mắt tiểu nhị sáng lên, nhiệt tình đón tiếp bọ dạng hơi chật vật chút của Y phiến Vũ những vẫn không mất đi vẻ xinh đẹp.

Chỉ một lát sau, một ly trà thơm lừng đã được bưng lên, chỉ cảm thấy khát Y Phiến Vũ lập tức nhấc ly trà lên uống một ngụm cạn sạch.

Nhưng khi nàng uống xong ngụm trà cuối cùng thì mới phát hiện ra trên người mình chẳng có tý tiền nào.

“Tiểu, tiểu Nhị ca” Nàng hơi chột dạ nhỏ giọng gọi tiểu nhị.

“Cô nương, còn cần gì nữa không ạ? Cô không mang tiền à! “ Tiểu Nhị hoàn toàn không ép giọng xuống khiến cho khách ngồi uống trà trong quán cùng nhìn làm cho Y phiến Vũ thấy khó xử quá.

“Tiểu nhị ta, ta đúng là không mang tiền, nhưng cũng chưa nói là ăn không muốn trả tiền” Y Phiến Vũ hạ giọng nói nhỏ, vội vã rút một cây trâm vàng hoa mai trên búi tóc ra, “Cây trâm này hẳn là trả thừa cho trà rồi chứ?”

Nói xong nàng bĩu môi, đưa cây trâm vàng tới trước mặt tiểu nhị trong nháy mắt đã đổi lại thành vẻ nịnh hót.

Vừa lúc đó, cây trâm vàng được nhận rồi nhưng cũng không phải dừng trên tay tiểu nhị mà là…

“Tiểu thư, cuối cùng ta cũng tìm được ngài rồi”

Y phiến Vũ ló ra khuôn mặt tuyệt sắc, thấy tổng quản Y gia xuất hiện thì chợt cảm thấy sợ hãi với một tương lai không rõ.

Không! Nàng vốn không nên xuất hiện cảm xúc dị thường này, nàng liều lĩnh thoát khỏi Hướng Tuyết Xuyên, chỉ là nghĩ muốn về nhà giải quyết tất cả mọi vấn đề mà thôi. Vì thế, nàng hẳng là nên đứng lên, sau đó cao hứng theo họ về nhà mới đúng chứ.
Bình Luận (0)
Comment