�N THĂM…
Bởi vì còn chưa đầy nửa năm nữa là lên lớp 12, đối với các học sinh mà nói, lớp 12 là một năm rất quan trọng, cũng là một năm “Không thấy ánh mặt trời” của học sinh.
Cho nên, học sinh vừa mới học xong lớp 11 cũng chẳng có bao nhiêu thời gian rảnh để nghỉ hè, mà lại phải sớm quay lại trường học tăng cường.
Lăng Sóc đối với loại hình ép buộc học sinh học tăng cường gần như là cưỡng chế này rất phản cảm, cái gì mà tăng cường, căn bản là đi học lớp 12 sớm một tháng. Ở Mĩ, cũng có học tăng cường, còn gọi là lớp hứng thú, cũng không hề ép học sinh đi học, chỉ đều dựa vào việc có hứng thú thích đi học trong khi nghỉ hè hoặc nghỉ đông, hơn nữa bầu không khí trong lớp kiểu này rất thích, không giống như ở Trung Quốc là thật sự học, nghiêm túc khẩn trương, nặng nề chán òm, lại còn âm thầm tranh đua.
Bởi vậy, khi thầy Đan chủ nhiệm nói bắt đầu học tăng cường từ ngày 3 tháng 8, Lăng Sóc đứng dậy nói hắn muốn nghỉ hè!
Sau khi hắn lạnh lùng lên tiếng thì được toàn thể học sinh ủng hộ.
Giáo viên chủ nhiệm bị làm khó, nói tất cả học sinh khối 11 đều phải làm như vậy.
Bất quá sau đó, trường học không biết tại sao lại không có cưỡng ép học sinh đi học buổi sáng nữa. Tất nhiên, nguyên nhân bên trong chỉ có Lăng Sóc mới biết.
—
Tranh thủ nghỉ hè, Ryan, Dickens, Jude muốn tới Trung Quốc chơi với Lăng Sóc, Lăng Sóc tất nhiên là đồng ý rồi.
Hôm nay là 16 tháng 7, Lăng Sóc ra sân bay đón ba người Ryan, cho nên, sáng hôm trước đã nói với Cốc Vũ ngày 16 không cần qua bên chỗ hắn.
Cho nên, Cốc Vũ hiếm khi được “nghỉ phép”, sáng ngày 16 liền hầm súp, định ăn sáng xong thì vào bệnh viện thăm Diệp Đồng.
—
Lăng Sóc ra sân bay đón ba người bạn, định đưa cả nhóm đến khách sạn.
Ba người Ryan tuy nói là người có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, bọn họ lần đầu tiên đến Trung Quốc, đối với tất cả mọi thứ bên ngoài cửa xe rất hiếu kì, hỏi Lăng Sóc liên tục.
Tâm tình Lăng Sóc rất tốt đều trả lời hết thảy, sau đó nói: “Tôi đưa mấy người đến khách sạn nghỉ ngơi một chút, có gì ngày mai đi chơi, dù sao tôi cũng chưa đi chơi ở thành phố này bao giờ, có gì đi với nhau.”
“Cái gì, không phải cậu sẽ đưa chúng tôi về nhà cậu sao?” Ryan hỏi.
“Đúng vậy, Lăng, không phải cậu nói đã ra ngoài ở riêng sao? Tại sao không để chúng tôi đến nhà cậu? Có phải trong đó giấu cô bé xinh đẹp nào không?” Dickens cười chế nhạo rồi nói.
“Nếu như các cậu thấy ngủ trên nền nhà cũng chẳng có gì thì tôi cũng không sao hết.” Lăng Sóc thờ ơ nói.
“Sao lại có thể như vậy chứ? Chúng tôi là khách nha?” Jude làm bộ khổ sở nói.
“Cho nên không phải tôi nói sẽ đưa các cậu tới khách sạn sao?”
Ryan xoay qua rì rầm gì đó với Dickens và Jude ngồi ở ghế sau, sau đó Ryan nói: “Lăng, chúng tôi quyết định vẫn đến ở nhà cậu! Hừ, cậu kêu chúng tôi ở khách sạn thì liền ở khách sạn sao!? Nhất định là trong nhà của cậu có một cô bé xinh đẹp!”
Lăng Sóc nhớ đến Cốc Vũ, trong đáy mắt dâng lên một tia dịu dàng, nhưng rất nhanh, ba người Ryan cũng không thể nhìn thấy. Lăng Sóc nói: “Cô bé xinh đẹp không có, nhưng vịt con xấu xí thì có một đó.”
“Cái… Cái gì?!” Dickens và Jude ngồi ở phía sau cũng phải sà lên trên, cùng nhau hỏi dồn: “Lăng, khẩu vị của cậu cũng kì cục lắm rồi nha?!”
“Ba người các cậu, nghĩ bậy gì đó hả, đó là “Quản gia” tôi thuê tới đó.”
Kinh ngạc của ba người liền tắt phụt, rất khinh bỉ liếc mắt nhìn Lăng Sóc đang nhìn thẳng về phía trước lái xe, ngồi thẳng người lại.
—
Lăng Sóc không thể làm gì khác hơn ngoài quay đầu xe, nhưng khi xe chạy chưa được bao lâu, Ryan, Dickens, Jude bởi vì quán tính mà nhào về trước, đầu đập về phía trước, sau đó ngã nhào ra sau. Ryan cũng bị dây an toàn siết muốn đứt bụng.
“Lăng, phía trước đâu có gì đâu, cậu sao tự nhiên thắng xe lại vậy? Như vậy nguy hiểm lắm đó!” Ryan nghi hoặc nói.
“Oh my god, Lăng, cậu đang giỡn gì vậy? Đừng có nói bởi vì ba chúng tôi muốn đến ở nhà cậu mà cậu liền làm vậy để trả thù bọn tôi nha?” Dickens ôm trán ngồi xuống dưới ghế, cau mày nói.
“Oa, đau quá đi đau quá đi! Lăng, tôi không muốn tới Trung Quốc còn chưa thấy mĩ nhân đâu thì đã chết cong đuôi nha.” Jude cũng ôm trán lồm cồm ngồi xuống ghế.
“Cái gì mà cong đuôi, là dựng tóc gáy.” Lăng Sóc sửa lời cho Jude, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái xe đạp cũ xì đang đi ở phía trước, nhìn Cốc Vũ không chớp mắt lướt qua xe hắn, oán hận nói: “Chết tiệt, dám có can đảm len lén tôi đi gặp tên kia sao!”
Lăng Sóc tự nhiên mắng chẳng hiểu tại sao khiến cho ba người Ryan đều phải nheo mắt lại, cũng lộ ra vẻ mặt hứng thú, theo ánh mắt Lăng Sóc, nhìn thấy người kia liền khiến cho cả ba thất vọng một chút. Đó chỉ là một thiếu niên chân trái có tật, ở trên mặt thì đeo một cái kính gọng to, nhưng mà đường nét trên cằm rất mềm mại, làm cho người ta có cảm giác rất nhu nhược.
Ba người nghi hoặc vì thái độ của Lăng Sóc, đột nhiên nhớ đến vịt con xấu xí mà Lăng Sóc nhắc đến trước đó.
Ố ồ ô! Cái này không phải là thật chứ?! “Vịt con xấu xí” kia thật sự có thật, mà Lăng còn hình như đối với cậu ấy rất khẩn trương nhá Tuyệt đối chính xác rồi! Ba người chụm đầu vào nhau, nghĩ như vậy.
Jude mặt không đổi sắc hỏi: “Lăng, cậu biết thiếu niên kia?”
“Cậu ta là “Quản gia” của tôi!” Lăng Sóc không biết tại sao, nhưng mà rất là tức giận Cốc Vũ ở sau lưng hắn đi thăm Diệp Đồng, nhìn trên cổ chiếc xe đạp treo một cái túi bảo vệ môi trường, bên trong nhất định là súp rồi.
Jude cùng Dickens và Ryan ngốc ra khi nghe Lăng Sóc nói đến hai chữ [của tôi]. Cái này thật là khiến cho cả bọn vốn thất vọng vì thiếu niên bị tật ở chân nhưng lại lần nữa nổi lên hứng thú, trong mắt cả bọn, có thể khiến cho Lăng Sóc nói ra hai chữ [của tôi] này nọ, cũng đủ để nhìn ra được sự chuyên chế cùng sở hữu tuyệt đối của Lăng Sóc đối với thiếu niên kia.
Thật ra, Lăng Sóc cùng Cốc Vũđáng lẽ là không chạm mặt thế này, nhưng mà, ba người Ryan không chịu ở khách sạn, làm cho Lăng Sóc không thể không quay đầu xe từ hướng khách sạn đi về nhà mình, mà từ khách sạn về nhà có hai ba đường khác nhau, nhưng Lăng Sóc chả hiểu sao lại chọn cái con đường đi ngang qua bệnh viện.
—
Cốc Vũ cứ cảm thấy cái xe mình mới đi ngang qua rất là giống của Lăng Sóc, bởi vì cậu cũng ngồi trên xe của Lăng Sóc rất nhiều lần, cho nên đối với xe của Lăng Sóc cũng có chút ấn tượng.
Sau đó Cốc Vũ nghi hoặc quay đầu lại, mới quay được một nửa, nhớ ra Lăng Sóc nói hôm nay ra sân bay đón bạn từ Mĩ qua chơi, cho nên không quay lại nữa, đi thẳng, hẳn là không phải xe Lăng Sóc đâu.
Cốc Vũ không biết, ở sau lưng cậu, ánh mắt âm trầm của Lăng Sóc đang dõi theo cậu, cùng với ba đôi mắt tràn đầy thú vị cũng đang nhìn về cậu.
—
Đi đến phòng bệnh của Diệp Đồng, Diệp Đồng nhận lấy bình giữ nhiệt trên tay Cốc Vũ, cảnh giác nhìn ra sau lưng Cốc Vũ một chút.
Cốc Vũ khó hiểu, quay đầu nhìn theo Diệp Đồng, hỏi: “Bạn nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Diệp Động vội vàng đóng cửa lại, thật tốt quá, cái tên Lăng Sóc chướng mắt kia không có đến.
Kéo Cốc Vũ ngồi xuống giường, tự mình mở bình giữ nhiệt ra, nghe lại mùi thơm cũ, cổ họng Diệp Đồng nuốt ực ực hai cái, không thể chờ được liền bưng lên ăn, một bên hỏi: “Vũ, cậu đến một mình à?”
“Ừ. Diệp Đồng, bạn thế nào rồi?”
Câu hỏi của Cốc Vũ làm cho bầu không khí vui vẻ nặng xuống một chút.
Diệp Đồng chậm chạp buông muỗng ra, ngước mắt nghiêm túc nhìn Cốc Vũ, rồi lại dùng âm thanh cẩn thận hỏi Cốc Vũ: “Vũ, nếu như tôi phải rời khỏi đây một thời gian, cậu có quên tôi không?”
Cốc Vũ giật mình, khiếp sợ nhìn Diệp Đồng, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu phải đi đâu? Đi đến đâu? Người của cậu chẳng phải còn chưa phục hồi lại hoàn toàn sao?”
“Vũ cũng biết mà, cha mẹ tôi đều mất hết cả rồi, cho dù người tôi có phục hồi lại, ở đây tôi cũng không còn người thân, rất khó có thể sống một mình. Cho nên, hai người cậu của tôi muốn tôi đến ở với họ, nhưng mà cậu tôi cũng không có phải ở quê, chỉ lễ tết mới về quê thôi, cậu lớn của tôi ở thành phố C, mà cậu út thì ở thành phố H. Tôi định đến ở chung với cậu út, bởi vì cậu út chỉ mới có bạn gái, chưa có kết hôn. Vũ, cậu sẽ nhớ tôi không?”
Cốc Vũ hơi khổ sở cùng mất mát và rất không muốn như vậy, người bạn đầu tiên, vậy mà lại rời khỏi mình rồi.
“Bạn có thể vềđây không?” Cốc Vũ hỏi.
Diệp Đồng gật đầu chắc nịch: “Có, tất nhiên, cậu ở đây mà phải không?”
“Vậy khi nào cậu mới phải đi? Tôi đến tiễn cậu.”
“Hôm qua cậu út tôi có gọi điện thoại nói, cuối tuần sẽ đến đây.”
“Còn chuyện trị liệu của cậu thì sao?”
“Vũ không cần lo lắng, cậu út đã giúp tôi liên lạc với bệnh viện bên đó.” Diệp Đồng đi qua ngồi xuống bên cạnh Cốc Vũ, nhẹ nhàng ôm lấy Cốc Vũ, cằm gác lên trên mái tóc Cốc Vũ, cúi đầu nói: “Thật không nỡ rời xa Vũ! Nếu như người tôi đã khỏe lại, nhất định sẽ đưa cậu cùng đi!”
Nói xong, Diệp Đồng nâng cằm Cốc Vũ lên, cúi đầu, mềm mại hôn lên đôi môi Cốc Vũ…