Cốc Vũ biết rất rõ mình đang nằm mơ, bởi vì chính giấc mơ đang nói cho cậu biết điều đó.
Đó là cậu lúc còn rất nhỏ, mẹ cậu vẫn còn đang sống, cha cậu cũng còn.
Cậu nỗ lực kéo ngựa con bằng tre cưỡi trong sân nhỏ không ngừng hét “Giá giá giá” chơi.
Mặt trời sắp lặn chuyển sang màu đỏ ối sau mái nhà, mẹ hình như đang dùng nước để gội đầu, bởi vì trong giấc mơ cậu hình như không có nghe được mùi thơm của dầu gội đầu.
Ở bên ngoài sân thỉnh thoảng có mấy con chó chạy xẹt qua, đi thật xa rồi nhưng vẫn nghe được tiếng bọn nó cắn xé nhau.
Cậu nghĩ gì đó, ngừng cưỡi ngựa, quay đầu nhìn mẹ đang gội đầu, lén lút kéo gậy tre theo, tập tễnh đi ra cánh cổng gỗ, nhìn qua khe hở của hai cánh cửa nhìn về cuối con hẻm lát đá xanh ở ngoài.
Sau đó, cậu thấy được cha cậu xuất hiện từ đầu kia của con hẻm nhỏ, nhìn không rõ hình dáng của cha, nhưng cậu cảm thấy cha đang cười.
“Cha.” Cậu nghe thấy mình đang dùng thanh âm ngọng nghịu vui sướng gọi người đàn ông đang đi về phía cậu.
“Tiểu Vũ Nhi của cha, cha về rồi nè.”
Cậu nghe thấy người đàn ông hình bóng không rõ ràng kia vừa nói vừa đi nhanh về phía cậu, giống như chớp mắt một cái đã đến trước cổng.
Cậu còn bé xíu muốn mở cửa cho cha, muốn cha cười ôm cậu vào lòng, thình lình nghe tiếng mẹ hét lên kinh hoàng từ phía sau.
Cậu không rõ, quay đầu lại nhìn mẹ, đồng thời bàn tay bé xinh mũm mĩm cũng mở rộng cánh cửa gỗ nối ngăn cách sân nhỏ với ngoài đường.
Cậu nhìn thấy mẹ theo ánh chiều tà rọi dưới mái hiên chạy thật nhanh về phía cậu, trên mặt mẹ chỉ tràn đầy kinh hoàng cùng đau đớn.
Mẹ tại sao lại có vẻ mặt như vậy? Cậu cả ở trong mơ lẫn bên ngoài đều cảm thấy kì lạ.
Cái suy nghĩđó hình như vẫn cứ đảo quanh người không chịu đi, mặc kệ là cậu còn bé trong giấc mộng kia, hay là cậu đang ngẩn ngơ trong giấc mộng, cũng đầu cảm thấy chân trái tự nhiên đau đớn vô cùng, thoắt cái liền lan tràn khắp toàn thân, đau đến mức cậu không thở được.
Cậu cố sức quay đầu lại, bóng dáng của người đàn ông kia đã chẳng thấy tăm hơi tự thuở nào, thay vì cha sẽ vào cửa thì lại là mấy con chó hoang rất lớn miệng chảy nước dãi ròng ròng cùng đôi mắt hung dữ đỏ ngầu, một con trong đó vẫn còn đang cắn trên chân trái cậu.
Cậu hét lên, quơ cánh tay bé nhỏ cùng tiếng hét khàn khàn phát ra khỏi cổ họng đuổi con chó hoang kia đi, mẹ cậu chụp lấy gậy trúc cậu dùng làm ngựa tre không ngừng quất xuống, hung hăng đánh lên người con chó hoang đang cắn cậu.
Đau quá!
Không phải sợ, chỉ là giấc mơ! Tỉnh lại, tỉnh lại nhanh lên!
Cậu vùng vẫy!
Nhưng mà đau đớn từ vết cắn trên người sao lại rõ ràng như vậy!
Cậu nhìn thấy con chó hoang nhe răng cắn mẹ.
Cậu trong giấc mơ đang hối hận, hối hận không nên chạy đi mở cửa.
Nhìn con chó hoang cắn mẹ, cậu không thể vùng vẫy, mờ mịt nhìn xung quanh, nước mắt ngập tràn đôi mắt, nhưng quật cường không để chảy xuống, nhỏ giọng kêu lên: “Cha, cha, cha ở đâu? Cứu con với mẹ!”
Cái gì cũng không có, chỉ có tiếng chó hoang gầm gừ, cùng tiếng cắn xé.
Cậu hiểu rồi, cha không có nữa.
Cậu nhảy qua chụp lấy gậy trúc dính đầy máu vung lên, vừa gào khóc gọi “Mẹ ơi” vừa nhào qua liều mạng với mấy con chó hoang.
Cậu cảm thấy nếu như không liều mạng, mẹ cũng sẽ chẳng thể gặp lại.
—
Cốc Vũ bị tiếng vỡ nát của cái điện thoại không dây bị cậu hất xuống đất gọi tỉnh dậy, trong đầu mịt mờ, đôi mắt nhìn vào cái điện thoại rớt trên mặt đất rất lâu, chỉ biết là mình hình như vừa nằm mơ, mơ thấy mẹ cùng cha, còn kết quả, cậu không nhớ ra được.
Người giúp việc vừa vặn đi qua cửa, quay đầu lại hỏi: “Cậu Vũ, muốn dùng cơm trưa chưa?”
Cốc Vũ vẫn còn chưa thoát khỏi cảm giác đau đớn thấu tận tâm can của cơn ác mộng ngước khuôn mặt đẫm lệ ngây ngốc nhìn người giúp việc đứng ngoài cửa.
Người giúp việc giật mình, mới phát hiện ra Cốc Vũ không phải đang ngồi trên ghế salon, mà một tay đang ôm bụng, một tay thì chống cơ thể nửa ngồi nửa quì rạp trên nền nhà.
Người giúp việc lập tức chạy qua chỗ Cốc Vũ, vội kêu: “Cậu Vũ, cậu làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái không?! Nói đi!” Khi nhìn thấy dưới người Cốc Vũ thấm đầy máu, mặt người giúp việc liền trắng bệch, hét lớn: “Người đâu, người đâu, không ổn rồi, cậu Vũ có chuyện rồi!”
—
“… Đau quá!”
Cốc Vũ cau chặt chân mày nói, cậu thậm chí không biết mình vẫn đang vô thức bảo vệ bụng, cậu chỉ biết cậu đang rất đau, đau vô cùng!
Xảy ra chuyện gì vậy?! Trước mắt Cốc Vũ mọi thứ tự nhiên trở nên đen kịt, Cốc Vũ nhìn về hướng cô giúp việc đang hoảng hốt hét to, nhưng mà hình như tiếng hét của cô cũng không có chui được vào trong tai cậu…
—
Lăng Sóc hai tay cướp bóng, ánh mắt sắc bén, đối phương thế nhưng lại cho ba người đeo bám sát anh.
Đồng đội của anh cũng bị bên đối phương dồn vào góc chết, tìm không thấy cơ hội chuyền bóng.
Lăng Sóc không thể làm gì khác hơn ngoài mạo hiểm, tự mình ném vào rổ, vẫn có khả năng thành công.
Lăng Sóc bước một bước làm động tác giả, trên tay cũng thực hiện một hành động giả, tạo cảm giác như sẽ chuyền bóng về phía bên trái, sau đó thừa dịp một người trong nhóm đối phương lui qua trái chặn bóng, anh nhanh chóng cúi người lách qua khoảng cách giữa hai đối thủ còn lại.
Thế nhưng, ba tuyển thủ đội bạn tung ra để kềm anh đều thuộc loại khó nhai, hộ vệ thứ ba lao tới trong chớp mắt, tông vào Lăng Sóc.
Hai mắt Lăng Sóc tối sầm, bóng vẫn không rời tay, đã tới thời điểm.
Lăng Sóc đem bóng ném xẹt qua hông hộ vệ thứ ba của đội bạn, một chân trụ giữa hai chân của người đó, xoay người một vòng, lưng anh gần như dán vào cánh tay của hộ vệ thứ ba xoay ra sau lưng cậu ta, tay anh nhẹ cong lại, đem trái bóng lướt qua hông người kia chộp vào trong tay.
Tốc tác tựa như nước chảy mây trôi khiến cho toàn bộ cổ động viên gào thét muốn nổ tung nhà thi đấu, thậm chí có nữ sinh viên gào lên: “Thái tử Lăng, bọn em yêu anh, cố lên!” Thì ra, đó là đội nữ cổ động của đội bóng rổ.
Vừa cướp lại bóng, Lăng Sóc không hề ngừng lại tung người lên không ném bóng.
Thình lình, trong lòng không hiểu vì sao lại cảm thấy hốt hoảng, cơn hốt hoảng diễn ra chưa đầy một giây nhưng cũng ảnh hưởng đến lực phát bóng, trái bóng đảo quanh miệng rổ rơi ra ngoài.
Cầu thủ bên đối phương thở phào một hơi, nếu cú ném đó thành công, bọn họ sẽ bị đại học A dẫn trước 2 điểm.
Đồng đội Lăng Sóc chạy qua vỗ vai Lăng Sóc, nói: “Không sao, cũng có lúc bị thất thủ mà.” Sau đó lập tức chuyển sang phòng ngự.
Lăng Sóc cảm thấy mình không nên phạm phải sai lầm như vậy, hướng huấn luyện viên trưởng liếc mắt nhìn, huấn luyện viên căn bản không có ý đổi người, chỉ làm một động tác cố gắng lên.
Tình hình trận đấu rất kịch liệt, hai đội thực lực tương đương, nếu như không phải Lăng Sóc phạm phải sai lầm lần thứ ba đối với cú ném rất dễ ghi điểm, thì chỉ cần dựa vào một mình Lăng Sóc, đến cuối trận khả năng vượt lên đối thủ sẽ vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng bởi vì Lăng Sóc phạm phải sai lầm ba lần, điểm số bị đối thủ rút ngắn dần, đến khi trận đấu chỉ còn lại hai phút mười giây, huấn luyện viên trưởng đội bóng rổ đại học A không nhịn được xin tạm dừng.
Tóc của huấn luyện viên bóng rổ đại học A hơi rối, trên mặt nuôi bộ râu mép không dài không ngắn của đàn ông tuổi trung niên, huấn luyện rất nghiêm khắc, giáo huấn người cũng rất nghiêm khắc, còn bình thường, thì rất dễ chịu.
Nhìn Lăng Sóc một chút, huấn luyện viên hỏi: “Lăng Sóc, cậu làm sao vậy, cú bóng dễ như vậy, cậu lại để bị mất! Có phải cảm giác thấy hơn đối thủ vài điểm rồi đắc ý hả? Nếu không không muốn thi đấu, có thể để thành viên khác thế! Nếu như cậu không muốn chiến thắng, vậy thì ngồi đây cho tôi!”
Lăng Sóc nhận lấy khăn lông đồng đội chuyền qua lau mặt một cái, nói: “Xin lỗi, huấn luyện viên, em sẽ tập trung hơn.”
“Được rồi, bây giờ điểm số là 88-84, chúng ta nhiều hơn bốn điểm. Đừng tưởng rằng khoảng cách bốn điểm là lớn, đối thủ chỉ cần hai lần ném rổ hai điểm là đuổi theo được, hơn nữa trong hai phút này cũng có rất nhiều chuyện có thể xảy ra, khả năng bị phản công không phải là không có. Cho nên, các cậu lát nữa không cần phòng thủ, phòng thủ cũng không được, đối phương sẽ không để cho các cậu cơ hội phòng thủ đâu. Như vậy thì tiếp tục tấn công, phải biết rằng, tiến công là cách phòng thủ tốt nhất! Lăng Sóc, tôi tin cậu sẽ không làm cho tôi và mọi người thất vọng!”
Huấn luyện viên vừa nói, nhìn thành viên dự bị A Sơn và A Bình, nói: “A Sơn với A Bình, hai cậu vào, A Khắc A Lưu ra sân. Chú ý tuyển thủ số 3 của đối phương, cậu ta rất mưu mẹo, cẩn thận cậu ta gài các cậu phạm qui; Với lại chú ý một chút đến đường bóng của số 5. Còn lại các cậu đều tự mình biết rồi, để cho mọi người xem thành quả huấn luyện của chúng ta! Đại học A chúng ta nhất định sẽ chiến thắng!”
Đội trưởng đội bóng rổ đưa tay ra, tất cả mọi người đều đập tay lên, hét lớn: “Đại học A nhất định chiến thắng!”
Sau đó, năm tuyển thủ tâm tình dâng trào lao ra sân thi đấu.
Hà Thế Nho hoàn toàn chỉ đến đây xem náo nhiệt ngồi bên cạnh huấn luyện viên, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nóng rực phức tạp nhìn Lăng Sóc không ngừng chạy ngang dọc trên sân, gã cảm thấy, cú ném hụt của Lăng Sóc hình như là có liên quan đến hồi chuông điện thoại không ngừng reo lên trong ba lô của cậu ta, mặc dù Lăng Sóc trong trận đấu không có khả năng nghe thấy được.
Tất nhiên, cũng có khả năng là gã đã đoán sai, Lăng Sóc đánh bóng sai là do thể lực giảm sút.
Nhưng bây giờ xem ra, thể lực của Lăng Sóc giống như chẳng bao giờ cạn, vừa ra trận thì liền bày ra thế tấn công sắc bén, hơn nữa phối hợp với đồng đội, đoạt được bóng bốn lần liên tiếp.
Lăng Sóc không ngừng lao nhanh, tránh né, chặn bóng… thầm nghĩ trận đấu mau mau kết thúc một chút. Cho nên, mặc dù huấn luyện viên không nói, anh cũng phải nhanh chóng tiến công.
Nhưng tuyệt không thể để sai lầm tiếp tục phát sinh, bởi vì anh muốn thắng trận, bởi vì anh đã hứa với bé ngốc anh yêu đang chờ anh thắng trận trở về!
Khi trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu, Lăng Sóc dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài, ngồi xổm xuống chỗ balo để trong góc tường sau lưng huấn luyện viên móc điện thoại ra, gọi điện thoại báo tin mừng cho Cốc Vũ.
Vừa rút điện thoại ra, trên màn hình báo có mười mấy cuộc gọi nhỡ, suy nghĩ một chút, Lăng Sóc vẫn xem thử là ai gọi đến.
Đa số cuộc gọi nhỡ là từ số máy bàn ở nhà, một cuộc là từ di động của cha, một cuộc là từ di động của anh rể.
Tâm trạng bất an của Lăng Sóc một lần nữa lại ùa tới.
Chờ không bằng gọi điện về nhà, điện thoại vang một lúc lâu, bên kia rốt cuộc cũng có người bắt máy.
Lăng Sóc nghe đầu bên kia nói, mặt liền tái nhợt không còn hột máu, điện thoại cũng bị rớt xuống đất.
Bởi vì bầu không khí thắng trận vẫn còn nóng hừng hực, đồng đội và Hà Thế Nho vẫn chú ý nhìn sang Lăng Sóc.
Hà Thế Nho cùng huấn luyện viên và đội trưởng đồng thanh hỏi: “Lăng Sóc, cậu sao vậy?”
Lăng Sóc thế nhưng chỉ nhặt điện thoại dưới đất lên, chụp lấy balo vắt lên vai rồi liền quay người chạy biến mất vào lối đi dưới sân thi đấu.
Mọi người trơ mắt nhìn nhau, hỏi: “Lăng Sóc làm sao vậy? Bộ dạng sao lại lo lắng như vậy, chưa bao giờ thấy qua hết.”
“Có thể là trong nhà anh ta có chuyện gì chứ? Không phải anh ta vừa mới gọi điện thoại sao?”
“Cũng có khả năng là Cốc Vũđã lâu không có đi học xảy ra chuyện gì rồi.”
“Đừng nói nữa, Lăng Sóc nhất định là có chuyện gì phải vội vã đi gấp. Có gì thầy sẽ gọi điện thoại hỏi cậu ấy.” Huấn luyện viên vỗ vỗ tay, tập hợp các vận động viên tách khỏi đề tài về Lăng Sóc, nói: “Trận đấu này chúng ta thắng rồi, hôm nay thầy mời, chúng ta đi Đại Thục Xuyên ăn lẩu nào.”
“Oa, huấn luyện viên, thầy thực sự là quá tốt, bọn em yêu thầy!” Toàn thể thành viên đội bóng rổ ùa đến chỗ huấn luyện viên.
—
Lăng Tu Niên vốn ở trong quân đội, nếu như không có ra ngoài làm nhiệm vụ, cha thường dành thời gian về nhà chính, đem chút đồ ăn bổ dưỡng về cho Cốc Vũ.
Hôm nay cha có thời gian rảnh, tự mình lái xe về nhà, đem xe đậu ở bãi đất trống trước sân, sau đó cầm theo một túi lớn thực phẩm dinh dưỡng đi vào cửa chính.
Vẫn còn đang ở ngoài cửa, Lăng Tu Niên đã nghe ở trong phòng khách vang lên tiếng la hét ồn ào sợ hãi, chân cũng tự động bước nhanh hơn, vừa định kéo một người giúp việc lại hỏi xảy ra chuyện gì, thì đã nhìn thấy Cốc Vũ bị té nằm trên nền nhà, khuôn mặt tái nhợt mang theo vẻ đau đớn đang cố nén lại, đôi mắt cũng trợn trắng, nhưng vẫn cố chống cự không để bị ngất xỉu, dưới thân người Cốc Vũ xuất hiện vệt máu đỏ tươi.
Lăng Tu Niên đã từng thấy qua không biết bao gió tanh mưa máu nhưng trong khoảnh khắc này cũng cuống cuồng, vội vứt túi thực phẩm dinh dưỡng trong tay, vội chạy về phía Cốc Vũ, bế lấy Cốc Vũđang nằm trên nền nhà vào phòng sinh riêng, vừa bình tĩnh dặn dò người giúp việc gọi điện thoại cho Vạn Hoa qua đây, nói với Vạn Hoa là em bé trong bụng Cốc Vũ bị sinh non, sau đó lại dặn người giúp việc gọi điện thoại báo cho mọi người.
Cốc Vũđược Lăng Tu Niên bếđặt xuống giường, cậu ôm thật chặt cánh tay Lăng Tu Niên, móng tay hình như cũng đã đâm xuyên qua y phục của Lăng Tu Niên cắm vào trong da thịt, hàng mi ướt nhẹp bởi nước mắt và mồ hôi không ngừng run rẩy, kinh hoảng nói: “Cha? Cha, em bé, hu hu, em bé sẽ không sao chứ? Hu hu ~”
Lăng Tu Niên không để ý đến cánh tay trái bị Cốc Vũ bấu chặt, dùng bàn tay phải nhẹ nhàng lau đi mồ hôi đang ẩm ướt trên trán Cốc Vũ, nói: “Không sợ, em bé sẽ không có chuyện gì. Tiểu Vũ không khóc.”
“Hu ~ cha, con không có cố ý đâu, con không biết, con định nghe lời Lăng Sóc đi về phòng ngủ, nhưng mà… Nhưng mà, con chỉ mới ngồi có một chụt, thì lại ngủ quên ở ngoài đó, sau đó… Con nằm mơ, có rất nhiều chó hoang cắn con cùng với mẹ, đau lắm… Cha ơi, Lăng Sóc đâu rồi? Anh ấy có mắng con không? Ông nội có mắng con không? Con không có cố ý mà, hu hu ~~ bảo bảo, xin lỗi, ba không có cố ý mà, hu hu…”
Cốc Vũ khủng khoảng không thể tự làm chủ được bản thân, cơn đau đớn nơi bụng giống như bị dao cắt, khi cố nén khóc lại càng cảm giác đau hơn nữa, cậu biết, em bé bởi vì cậu bị ngã mà phải sinh gấp rồi.
Nghe Cốc Vũ khóc không thành tiếng, Lăng Tu Niên chỉ biết dỗ dành không ngừng: “Tiểu Vũ, em bé cùng Tiểu Vũđều sẽ không sao hết. Tiểu Vũ không khóc, phải giữ sức để sinh em bé, anh rể con sẽ qua ngay bây giờ, Tiểu Sóc cũng sẽ về với Tiểu Vũ rất nhanh thôi.”
Cốc Vũ rất nghe lời, không hề khóc to tiếng, bởi vì cậu cảm thấy làm như vậy thì rất dọa đến người khác, cậu cũng không còn vừa khóc vừa nói nữa, cảm giác đau đớn thấu tận tâm can cậu đang muốn quên đi lại dâng tràn trong nháy mắt như con sóng lớn quất thẳng vào cậu, tiếng kêu thét cố nén trong miệng cũng chẳng thể kềm lại được.
Lăng Tu Niên trong lòng sốt ruột vô cùng, tình huống của Cốc Vũ hình như rất nguy hiểm, đừng nhìn đến bộ dạng Cốc Vũ còn thanh tỉnh, nếu như không nhanh chóng phẫu thuật đưa em bé ra ngoài, rất có khả năng sẽ xảy ra bi kịch không thể vãn hồi.
Lăng Tu Niên nghiêm mặt lớn tiếng hỏi người giúp việc trong nhà: “Vạn Hoa đã đến chưa? Hối nhanh lên! Sau đó gọi người đi vào chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật.”
Người giúp việc đi vào định báo rằng không gọi điện thoại được cho Lăng Sóc liền vội vàng lui ra ngoài.
—
Nửa tiếng có thể là được những gì? Có lẽ rất nhiều người cảm thấy uống một tách cà phê cũng không đủ.
Nhưng mà Vạn Hoa trong nửa giờ đã làm cấp cứu cho nhiều người bị thương, đảm bảo sự an toàn cho tính mạng của những người đó.
Nhưng Vạn Hoa tuyệt đối không thể ngờ, chỉ nửa tiếng sau khi anh gọi điện thoại cho Cốc Vũ, chỉ có nửa tiếng nhưng Cốc Vũđang đứng trên lằn ranh giữa sự sống và cái chết.
Vạn Hoa tự trách, nhưng cũng không hối hận vì đã ở lại cấp cứu cho những người trong vụ tai nạn xe trên đường.
Điều vô cùng may mắn đó chính là ở nhà đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ giải phẫu khi Cốc Vũ sinh, bởi vì Cốc Vũ vốn là nam, không thể sinh sản giống như bình thường, thời điểm cuối cùng chắc chắn phải làm phẫu thuật; cũng dự tính được Cốc Vũ sẽ sinh sớm, nhưng ai cũng không ngờ đến lại bất thình lình như vậy, ngay khi không có ai ở bên cạnh Cốc Vũ.
—
Lăng Tập Trạo đang ở trong nhà hàng của khu resort Thanh Đoàn ở suối nước nóng uống trà cùng với người bạn già, bác Lâu nghe thấy điện thoại di động đổ chuông, liền nhẹ nhàng đi qua bên cạnh nghe điện thoại, vậy mà, nghe điện thoại xong, mặt bác Lâu cũng bị dọa không còn hột máu, hoảng hốt vội vàng đi đến bên cạnh Lăng Tập Trạo, cúi người vào tai Lăng Tập Trạo: “Lão gia, không tốt rồi, mợ chủ nhỏ có chuyện rồi.”
“Cái gì?!” Lăng Tập Trạo đứng bật dậy, vội vàng nói với ông bạn già: “Hưng Tự, thật sự rất xin lỗi, trong nhà có việc gấp tôi phải trở về liền, có gì bữa khác tôi mời lại ông sau!”
Hưng Tự cũng đứng dậy, vì Lăng Tập Trạo sốt ruột mà cũng sốt ruột theo, nói: “Nếu vậy thì ông tranh thủ về nhanh đi. Uống trà nói chuyện lúc nào cũng được mà. Tôi sẽ chờ ông mời lại tôi.”
Nhìn Lăng Tập Trạo vội vội vàng vàng chạy xe đi, Hưng Tự nghĩ không ra đang xảy ra chuyện gì khiến cho Lăng Tập Trạo cho dù núi Thái Sơn có sụp cũng không biến sắc mà bây giờ lại thay đổi sắc mặt, hi vọng không có việc gì là mừng rồi.
—
Lăng Tu Dương đứng ở bậc tam cấp của viện kiểm sát, chờ trợ lí của chú chạy xe đến.
Mới vừa nãy chú cùng với thẩm phán tối cao của tòa án, tiện thể bàn về vụ án ngộ sát giết người của hung thủ chưa thành niên với bên tòa án, kết quả xem như rất tốt, tòa án đồng ý để cho chú đến nói chuyện với người nhà bên bị hại.
Khi trợ lí chạy xe dừng lại trước mặt Lăng Tu Dương, xuống xe nói với Lăng Tu Dương đang dứng ở bậc tam cấp nhìn lên bầu trời cao rộng: “Ngài Lăng, bây giờ quay lại viện kiểm sát à?”
Lăng Tu Dương thu hồi ánh mắt lại, đi xuống bậc tam cấp, vừa mới ngồi xuống, chuông điện thoại di động liền vang lên, vừa dặn dò trợ lí lái xe, vừa nghe điện thoại.
Trợ lí vừa mới chuẩn bị khởi động xe, Lăng Tu Dương nói: “Dừng xe, cậu tự đón xe quay về viện kiểm sát đi.”
—
Người nhà họ Lăng sau khi nhận được điện thoại, nếu có thể đi được thì liền dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về nhà, những người không thể đi thì cũng đẩy nhanh tốc độ làm việc, để có thể về nhà nhanh một chút. Đối với người nhà họ Lăng mà nói, nhà họ Lăng có thêm em bé chính là sự kiện vô cùng to lớn.
Người đến nhanh nhất chính là Vạn Hoa vốn định qua chơi với Cốc Vũ, sau đó là Lăng Tập Trạo cùng bác Lâu.
Lăng Tập Trạo cũng không hỏi Vạn Hoa vì sao không nghe lời ông qua sớm chơi với Cốc Vũ, mọi người nhìn đến tấm drap trải giường Cốc Vũđang nằm cũng sắp bị chuyển thành màu đỏ, trong lòng sốt ruột đến mức hận mình tại sao không phải là bác sĩ.
Vạn Hoa nhanh chóng thay đồ vô trùng, vô cùng tỉnh táo phân phó bác Lâu cũng thay đồ vô trùng, hỗ trợ anh.
Cũng may, trước đó Lăng Tu Niên đã cho người giúp việc đem những dụng cụ giải phẫu tiêu độc sắp xếp sẵn sàng.
—
Lăng Sóc vượt không biết bao nhiêu cái đèn đỏ trên đoạn đường về nhà, khi xông được vào cửa thì đã nghe thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí, lại nhìn thấy trên nền nhà tối màu có một vệt máu kéo từ phòng khách đến phòng sinh, Lăng Sóc lâm vào khủng hoảng đến hai mắt đều trợn trừng. “Vũ —”