Lăng Sóc vác cặp đi vào trong phòng khách, cặp sách ngay sau đó liền được bác Lâu quản gia cầm lấy, rồi lại tiếp tục giúp Lăng Sóc cởi áo khoác.
Đôi mắt bác Lâu nhìn lướt qua áo khoác, trong đáy mắt ánh lên vẻ nghi hoặc, hỏi: “Cậu chủ, áo của con bị chà vào đâu vậy?” Ánh mắt lợi hại của bác sao không nhìn ra cái dấu nhàn nhạt ở trên áo là dấu chân chứ.
Lăng Sóc vừa đi về phòng mình vừa nói: “Không có gì. Ông nội đâu? Con tắm rửa rồi ăn cơm sau.” Cũng không đợi trả lời, đóng mạnh cửa.
Bác Lâu một tay cầm cặp một tay cầm áo khoác đứng dưới lầu, nhìn cậu chủ đóng sập cửa, trong mắt run rẩy: kẻ nào chán sống vậy, hóa ra có can đảm đá lên lưng cậu chủ nhỏ nhà bác?! Để bác truy ra được, tuyệt không buông tha!
Bác Lâu tức giận nghĩ nghĩ rồi đem cặp cùng áo khoác cất gọn gàng, quay người đi đến phòng làm việc của ông nội Lăng Tập Trạo.
Lăng Tập Trạo đang cùng bốn người con trai nói chuyện trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng gõ cửa, đôi mắt tinh anh nhẹ nhíu một cái, sau đó nghĩ có thể là cháu của mình thi xong đã về, cho nên, buồn bực biến thành vui vẻ, nói: “Vào đi.”
Nhìn thấy người vào là bác Lâu, Lăng Tập Trảo hỏi: “Tiểu Sóc đâu?”
“Lão gia, cậu chủ nói về phòng tắm rửa, sau đó sẽ dùng cơm trưa.” Bác Lâu nói.
“Sao vừa về liền đi tắm vậy? Có phải có chuyện gì hay không?” Lăng Tu Niên (cha của Lăng Sóc, 43 tuổi, con thứ ba, là đội trưởng của đội đặc nhiệm) nhạy cảm hỏi.
Bác Lâu cúi người, mắt cụp xuống nhưng giọng nói không hề mang theo tia nịnh bợ nào, nói: “Trên lưng áo khoác của cậu chủ có dấu giày, giống như là mới đánh nhau với ai đó.”
“Cái gì?!” Lăng Tu Dương (Chú Tư của Lăng Sóc, 36 tuổi, công tố viên, độc thân) có chút thất thố bật người đứng dậy khỏi ghế salon, rồi lại ngồi xuống lại: “Tiểu Sóc hóa ra còn theo người khác đánh nhau sao? Đứa nào có mắt không tròng vậy, dám bắt nạt người nhà họ Lăng chúng ta! Chán sống rồi chắc?”
“Ha ha ha… Mấy đứa hốt hoảng cái gì? Con nít mà, đánh nhau thì đánh nhau thôi. Cha còn muốn nhìn coi đứa trẻ nào có đủ can đảm đánh nhau với Tiểu Sóc kìa.” Lăng Tập Trạo cười ha ha.
“Lão gia, sao ngài lại có thể nói như vậy chứ?” Tính toán của bác Lâu sai rồi, vốn là định méc để lão gia sau khi nghe chuyện cậu chủ đánh nhau với người khác thì sẽ đi tìm thằng nhóc không còn muốn sống kia chỉnh cho nó một trận, vậy mà lão gia còn cười được.
“Đúng vậy, nhưng cha à, Tiểu Sóc là cháu đích tôn bảo bối của nhà chúng ta, nếu như để người ngoài biết, còn tưởng rằng Tiểu Sóc rất dễ bị ăn hiếp nữa.” Lăng Tu Trúc (Bác cả của Lăng Sóc, 50 tuổi, chỉ huy trưởng quân đội, đã kết hôn, có hai con gái) bất mãn nói.
“Con cũng thấy không có gì ngạc nhiên hết, tính tình của Tiểu Sóc trầm ổn tỉnh táo, về nước hơn một năm mới đánh nhau, chắc là hai bên nhịn cũng đủ rồi mới đánh được.” Lăng Tu Duyệt (Bác Hai của Lăng Sóc, 48 tuổi, Tổng tư lệnh quân khu Bắc Nam, có ba người con gái) bình thản nói.
“Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Sóc phải hoạt bát một chút. Lúc đầu còn cảm thấy nhà chúng ta nghiêm khắc quá mới có thể để cho Tiểu Sóc mới mấy tuổi qua Anh, ai mà ngờ đứa nhỏ Tiểu Sóc này lại bị bà ngoại nó dạy còn cổ hủ hơn, còn kêu cái gì mà trí thức! Cười cũng cũng không được cười nếu không thì không phải là trí thức? Thành ra, tranh thủ lúc còn có thể thay đổi này, cho dù đắc tội với Iris cũng phải kéo Tiểu Sóc về sống trong nước. Phải biết rằng trẻ con đánh nhau cũng chẳng chết người được, cha tin, Tiểu Sóc cũng biết lượng sức.”
Năm ngoái, Lăng Tập Trạo tàn nhẫn ra lệnh cho đứa cháu của mình phải về nước học, chính là bởi vì tính cách cháu ông quá ngạo mạn, bởi vì Tiểu Sóc quá thông minh, học cái gì cũng nhanh, cho nên đối với rất nhiều chuyện liền không thèm để ý. Lăng Tập Trạo sợ cháu bị cái cảm giác bất kì chuyện gì cũng không thèm để vào mắt sẽ khiến cho đứa cháu cuối cùng trở nên lãnh khốc vô tình, sẽ có cái nhìn méo mó trước cuộc sống, không phải chán đời thì cũng hận thế gian, nếu vậy thì xong đời rồi.
Nhưng mà Iris lại nói “Ngụy biện” kêu đó mới là phong độ của tri thức, mới là biểu hiện của sự tự tin mạnh mẽ, vẫn không chịu mở miệng để cho cháu về nước! Muốn để nó kế thừa danh hiệu quí tộc của bà, cùng với khối tài sản khổng lồ kia, mới không cần để ý đến mấy thói quen xấu xa của việc giáo dục bình thường.
Nói thật ra, Lăng Tập Trạo cùng Iris đều là càng già thì suy nghĩ miên man càng nhiều.
—
Lăng Sóc thật ra chỉ là lười mà thôi, cho dù kể cả bị chính người nhà nói bản thân mình cao ngạo lãnh khốc, cũng chẳng muốn sửa làm gì. Về phần tính cách của Lăng Sóc, hoặc là trong mắt ba người bạn ở Mĩ của hắn thì có chút hiểu biết, Lăng Sóc trong mắt bọn họ chính là một người đàn ông vô cùng bá đạo! Chỉ cần là điều hắn muốn, tuyệt đối sẽ phải có được mà không từ bất kì thủ đoạn nào, phải giữ thật chặt trong lòng bàn tay.
Lấy một ví dụ nhỏ là được, khi còn bé Ryan nuôi một con chó cưng, bị Lăng Sóc chấm trúng, liền lấy hình *** của Ryan lúc cậu ta còn nhỏ xíu uy hiếp cậu ta phải đưa con cún cho hắn, nếu không sẽ tung hình *** của Ryan cho cô gái mà cậu ta thích nhất hồi đó, hơn nữa trước khi Ryan chưa có đồng ý thì đã bế luôn bé chó đem về nhà…
Tất nhiên, ba người bạn kia cũng chỉ nhìn thấy được một góc rất bé của tảng băng trôi mang tên ‘tính cách của Lăng Sóc’.
Sau này, khi Lăng Sóc đưa Cốc Vũ về chung sống, ba người Ryan mới biết được tính cách bá đạo của Lăng Sóc đã đạt tới trình độ nào. Chỉ bất quá, bọn họ cho dù có thông cảm với Cốc Vũ tại sao tự nhiên lại lọt vào trong lòng bàn tay của Lăng Sóc nhưng mà cái gì cũng không dám hó hé, nếu không thì ngay cả làm bạn cũng đừng mơ nữa. Cũng may là tính tình Cốc Vũ ôn hòa, phải nói là nhu nhược, mới có thể chịu đựng được cái tính ưa áp đảo đó của Lăng Sóc.
—
Lăng Sóc tắm táp thay đồ đàng hoàng rồi đi đến phòng làm việc tìm ông nội, định báo với ông hai ngày nữa hắn sẽ bay qua Mĩ nghỉ đông.
Gõ cửa đi vào thì nghe thấy ông nội nói hắn phải hoạt bát một chút, thoắt cái trên trán hắn liền xuất hiện mấy đường hắc tuyến.
Lăng Sóc tựa người vào khung cửa, mặt không chút thay đổi liếc nhìn bác Lâu một cái, rồi lại nhìn ông nội đang ngồi sau bàn làm việc cùng bốn người đàn ông đang ngồi ở ghế salon, nói: “Xấu hổ quá, làm cho mọi người thất vọng rồi, lần sau con có đánh nhau nhất định sẽ không cho ai biết hết.”
“Ặc… Tiểu Sóc, con nói cái gì vậy. Nào, đến nói cho ông nội biết, ai đánh nhau với con vậy? Bữa nào mời cậu ta tới nhà mình chơi đi.” Lăng Tập Trạo thu hồi khuôn mặt nghiêm nghị, giống như một cụ già láu lỉnh cười tủm tỉm ngoắc ngoắc Lăng Sóc.
“Người qua đường thôi chẳng đáng. Được rồi, nhà mình ăn cơm trưa chưa?” Nói xong quay người, mới đi được mấy bước liền đứng lại, quăng ra thêm một câu: “Mọi người đừng có nghĩ tới chuyện đi điều tra mấy chuyện trong trường của con, giống như thỏa thuận hồi trước khi về nước, nếu không con lập tức quay lại Mĩ, không quay lại nữa đâu!”
Bỏ lại năm người lớn chỉ còn biết ngơ ngác nhìn nhau, nhưng mà niềm kiêu hãnh và tự hào trong đáy mắt họ thì kiểu gì cũng không che dấu được.
“Ha ha, cậu chủ thật sự rất có khí thế nha,” Bác Lâu kích động nói, tiếp theo sắc mặt lại thay đổi xoành xoạch, “Tiếc là không thể đi tìm tên nhóc nào đánh nhau với cậu chủ rồi.”
“Tiểu Lâu à, bác đừng có mà tự tiện điều tra, nếu như để Tiểu Sóc biết, thật sự sẽ không thèm nhìn tới mệnh lệnh của tôi mà dông về Mĩ đó.” Lăng Tập Trạo nói với bác Lâu.
Bác Lâu gật đầu không cam tâm.
Lăng Tập Trạo vừa hận vừa nói: “Cái này đều tại Iris.”
“Cha, cha đừng có mà giận cá chém thớt như vậy, cái này đâu phải do Iris dạy dỗ ra đâu? Tiểu Sóc là bị ảnh hưởng từ nền giáo dục của Mĩ.” Lăng Tu Niên bất lực nói.
“Nhưng Tiểu Sóc trước 10 tuổi đều bị Iris giữ rịt lấy, tính cách bá đạo thâm trầm đó chẳng lẽ không phải bị định hình từ hồi đó sao?”
“Cha à, cái này khẳng định là Tiểu Sóc giống cha nha,” Lăng Tu Niên vừa khéo tặng cho đại tướng quân Lăng Tập Trạo – người sau khi rời khỏi sân khấu chính trị đầy quyền lực thì liền trở thành lão ngoan đồng một câu vuốt đuôi thật dễ nghe..
Quả nhiên, Lăng Tập Trạo rất hào hứng: “Uh, uh, tính của Tiểu Sóc thật rất giống cha. Nếu không phải nhà mình quá mạnh rồi (quyền lực đó), không để Tiểu Sóc đi bộ đội nữa, chứ nói không chừng nó cũng sẽ trở thành đại tướng quân giống cha cho coi.”
Bốn người con trai nghe xong lời này, câm nín không còn biết nói gì.
—
Lúc ăn cơm, Lăng Sóc cảm giác được đồ ăn hồi trước ăn thấy ngon miệng lắm nhưng tại sao bây giờ lại không còn được như vậy nữa.
Lăng Tập Trạo tinh tường nhìn thấy cháu đích tôn sau khi ăn một miếng thịt thì nhướng mắt chau mày, cũng gắp một miếng ăn thử, uh, mùi vị vẫn ngon như thường ngày mà, tại sao bộ dáng của Tiểu Sóc giống như là ăn trúng thứ gì rất khó chịu vậy?
“Tiểu Sóc, ăn không được à? Cái này là beefteak tiêu xanh con thích nhất mà?” Lăng Tập Trạo hỏi trong nghi hoặc.
Bản thân Lăng Sóc cũng không rõ. Thứ khiến hắn hài lòng nhất khi về nước chính là có thể ăn qua các loại mĩ thực đa dạng của Trung Hoa.
Nhưng tại sao mấy món mình rất thích bây giờ lại cảm thấy mùi vị chẳng đáng để nhét vào miệng nhỉ!
“Không có ạ, ăn ngon lắm.” Lăng Sóc bình thản nói, nghĩ đến chuyện lúc nãy đáng lẽ sẽ thông báo trong phòng làm việc, liền nói lại: “Con sẽ qua Mĩ nghỉ đông.”
“Không được, làm gì có chuyện sắp năm mới rồi mà còn chạy ra nước ngoài chứ?!” Mặt Lăng Tập Trạo sầm xuống, mím miệng không đồng ý.
“Ông nội, năm ngoái con đã đón năm mới ở đây rồi, hồi giao thừa ông nội cũng đã đồng để năm nay con qua Mĩ nghỉ đông mà. Hơn nữa con đã đồng ý với bạn bè là hai ngày nữa sẽ có mặt ở Mĩ. Chẳng lẽ ông định thất hứa, cũng muốn làm cho con thất hứa sao? Uổng cho ông nói quân nhân thì phải một là một hai là hai.”
Lăng Tập Trạo bị nghẹn đến thiếu chút nữa thì sặc hết cơm trong miệng ra ngoài. Giao thừa năm ngoái thật không biết hưng phấn kiểu gì mà lại đi đồng ý với Tiểu Sóc, bây giờ nếu không đồng ý cho nó qua Mĩ, ông chẳng khác nào tự vả vào miệng, sau này cũng chẳng thể khiến cho Tiểu Sóc tin tưởng nữa.
Lăng Tập Trạo nháy mắt ra dấu với bốn người con trai, nhưng mà bốn người vẫn bất động như núi, im lìm ăn cơm của mình.
Đúng là mấy đứa con bất hiếu mà!